Góc truyện

[ Đam mỹ ] Xiềng xích yêu thương-Phiên ngoại 4. Toàn văn hoàn

Bạn đang xem: [ Đam mỹ ] Xiềng xích yêu thương-Phiên ngoại 4. Toàn văn hoàn

[ Đam mỹ ] Xiềng xích yêu thương

Phiên ngoại 4. Toàn văn hoàn

Cảnh 1: Mẹ, hôn hôn.

Kim đồng hồ điểm 6 giờ sáng, Cao Dung mơ màng thức dậy. Cậu có thói quen dậy sớm từ thời đi học và vẫn duy trì đến nay.

Nhìn người đàn ông của đời mình và hai đứa con trai bé xinh, Cao Dung bỗng cảm thấy hạnh phúc. 5 năm trước cậu sinh đôi, vì kế thừa gen của Phùng Tầm Kha nên hai bé trai giống như đúc hắn. Vẫn mái tóc vàng, vẫn đôi mắt xanh, vẫn nước da trắng nõn nà, vẫn vẻ mặt đáng yêu ngây thơ ngày nào.

Sau khi đánh răng, rửa mặt, Cao Dung quay vào phòng đánh thức một nhà ba người. Nắng sớm len qua song cửa nhợt nhạt chiếu lên tấm lưng trần của Phùng Tầm Kha. Hai bé con say ngủ bên cạnh hắn, quá đỗi thân thương.

“Anh, sáng rồi.” Cậu đưa tay vỗ nhẹ gò má Phùng Tầm Kha. Theo thói quen, Phùng Tầm Kha sẽ cầm tay cậu cọ cọ vào mặt mình, nũng nịu. “Ừm, anh dậy ngay.”

Cao Dung mỉm cười, quay sang gọi Phùng Vũ và Phùng Khanh: “Dậy nào hai đứa.”

Phùng Vũ là anh trai nên có vẻ ‘chín chắn’ hơn, vừa lay đã mở mắt ra. Phùng Khanh làm nũng một hồi lâu mới tỉnh ngủ.

“Mẹ, hôn hôn.” Phùng Khanh cười toe toét chỉ vào má.

Cao Dung đưa tay bế con lên, nhẹ nhàng hôn hai cái lên đôi má phúng phính còn thơm mùi sữa. Phùng Vũ thấy thế cũng ngước lên nhìn Cao Dung, im lặng ngồi đó trỏ vào trán mình.

Cao Dung mỉm cười thơm lên trán nhóc.

Phùng Tầm Kha nằm gần đó nũng nịu: “Vợ, hôn hôn.”

Cao Dung: !!!!!

“Mau đi rửa mặt, anh còn nằm đó làm gì.” Nói xong dứt khoát dẫn hai cậu con trai xuống giường, vào toilet thay quần áo, làm vệ sinh cá nhân.

Thẳng đến lúc chuẩn bị lái xe đưa bọn trẻ đến trường, Phùng Tầm Kha vẫn giận dỗi ngồi trên ghế sofa, không thèm động đậy.  Hình ảnh người đàn ông điển trai cao hơn mét tám ngồi mím môi đầy vẻ tội nghiệp và uất ức kia khiến Cao Dung khó diễn tả thành lời.

“Mẹ, ba làm gì vậy?” Phùng Khanh tò mò hỏi. “Ba đói bụng sao?”

“Không.” Phùng Vũ lạnh nhạt cắt lời. “Ba đang bị táo bón. Vì sao anh biết ư? Vì hôm trước em bị táo bón cũng có biểu cảm như vậy.”

Cao Dung: “…” Con trai lớn thông minh và chững chạc khiến cậu ngạc nhiên ghê.

“Mẹ vui lòng dỗ ba để bọn con còn đi học.” Phùng Vũ nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay, nét mặt rất không vui. “20 phút nữa là muộn đấy.”

Vì vậy, lần nữa Cao Dung đành ngượng ngịu kéo Phùng Tầm Kha vào phòng. Còn Cao Dung dỗ chồng cậu kiểu gì, có trời mới biết.

Thời gian chầm chậm trôi qua…

Phùng Vũ đứng bên ngoài thấy cha mẹ cuối cùng đã đi ra, sốt cả ruột: “Rõ ràng dỗ nhau xong rồi, nhưng hôm nay vẫn muộn học là sao.” Cậu còn muốn tranh thủ đến trường gặp thằng nhóc hay khóc nhè tên Cá Sấu kia để trêu chọc nó.

Phùng Khanh chớp đôi mắt xinh đẹp nói với anh trai: “Đâu phải táo bón muốn đi là đi.”

Cảnh 2: Mẹ, con cũng muốn bò đốm.

P

hùng Tầm Kha lái xe đưa gia đình đi siêu thị mua đồ. Phùng Vũ im lặng chống cằm nhìn khung cảnh ngoài kia, ngược lại Phùng Khanh liếng thoắng đòi cha mẹ mua cho siêu nhân cuồng phong, rồi trực thăng bay cao gì gì đó…

Một nhà xinh đẹp bốn người vào siêu thị, đủ để thu hút tầm mắt mọi người xung quanh. Chàng trai tóc đen có gương mặt thanh tú, đi đứng nhẹ nhàng. Người đàn ông điển trai cao ráo, tóc vàng mắt xanh kia đang dẫn tay hai đứa bé bụ bẫm đi theo chàng trai đằng trước.

“Wow, anh ta thật đẹp…” Một nhân viên trực quầy cảm thán.

“Hai đứa bé kia là con trai hay em trai của hắn nhỉ? Bọn họ giống nhau quá đi mất.” Người khác phụ họa thêm.

“Gien nhà đó tốt thật.”

“Mẹ, con muốn cái này!” Bỗng Phùng Khanh kêu lên, cậu bé chạy tới ôm chân Cao Dung, còn trỏ tay vào hộp sữa trên kệ in hình con bò đốm.

Cô nhân viên: “…” Mẹ?

Cao Dung: “…” Chẳng phải đã dặn đi dặn lại ra ngoài phải gọi là papa rồi sao?

Phùng Vũ: “…” Trước hành động của đứa em ngốc nghếch, nhóc cũng phải chạy đến ôm chân cha mình, sau đó như thật kêu lên. “Mẹ, con cũng muốn bò đốm!”

Phùng Tầm Kha: “…” Con trai, làm tốt lắm.

Vài người xung quanh tỏ ra thông cảm: “Hời ơi, gà trống nuôi con cũng vất vả ghê.”

Cảnh 3: Nè, cậu giành đồ chơi của mình đi!

N

hà hàng xóm của Cao Dung có một bé trai tên Bảo Bảo. Nó là một đứa hiếu động, thường hay sang nhà chơi với Phùng Khanh. Phùng Vũ lại ở một đẳng cấp cao hơn, không thèm chơi với cái thằng trông như cái bánh trôi luộc.

Tuy vậy, Phùng Khanh thường hay bị nó giật đồ chơi, dù đó là đồ chơi của nhóc. Phùng Khanh được mẹ dạy phải sống chan hòa, đối xử tốt với bạn bè nên nhóc cũng không so đo với nó làm chi. Thế nhưng Bảo Bảo ngày càng quá quắt, chỉ cần là món đồ nó thích nó sẽ lấy đem về, thậm chí làm hỏng còn không thèm xin lỗi. Đương nhiên Cao Dung và Phùng Tầm Kha không biết chuyện này, mà Phùng Khanh hiền lành quá mức nên cũng chẳng than van.

Cho đến một ngày, Bảo Bảo giành đồ chơi với Phùng Khanh, kết quả Phùng Khanh bị nó cào xước mặt. Phùng Vũ cảm thấy chướng mắt nên mách với Phùng Tầm Kha, để rồi tối đó Phùng Tầm Kha đã phải kéo con trai ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Phải như vậy, như vậy, con biết chưa? Con phải nghe lời ba đấy.”

“Nhưng mẹ không cho gây gổ mà.”

“Con sẽ không gây gổ với bé ngoan, nhưng đối với bé hư kia, con càng nhường nhịn nó càng lấn tới. Mẹ sẽ buồn nếu nó bắt nạt con. Tiểu Khanh, con muốn làm mẹ buồn lòng?”

Phùng Khanh dụi dụi đôi con ngươi biếc xanh, đáy mắt ngập tràn niềm hi vọng: “Không, con yêu ba và mẹ nhất. Ba cứ tin con.”

Ngày hôm sau…

Đầu tiên, mời Bảo Bảo vào phòng riêng và bày đồ chơi ra chơi cùng. Tiếp theo, ‘chủ động’ chờ-nó-giành-đồ-chơi-của con. Phùng Khanh ngồi chờ Bảo Bảo giành đồ chơi mãi không thấy, bèn giục: “Nè, cậu giành đồ chơi của mình đi.”

Bảo Bảo (mặt hơi ngu một chút): “Dám ra lệnh cho mình hả, đồ ngốc này, mau đưa đây.” Sau đó giật lấy con robot Transformer kia.

Phùng Khanh: (❁´▽”❁) Hay lắm.

Rầm một tiếng, Phùng Khanh dứt khoát đẩy nó ngã xuống sàn nhà. Tiếp theo nhóc trèo lên người thằng bánh trôi , vả bôm bốp vào mặt nó mấy phát đau điếng. Thẳng đến khi hai má nó bị tát đỏ ửng lên, nước mắt giàn dụa thì cậu nhóc mới ngừng.

“Nghe đây, cậu còn dám cướp đồ chơi và tát mình thì mình sẽ trói cậu lại và đánh gãy tay đó.” Phùng Khanh vừa hăm dọa vừa trợn to đôi mắt xanh lam, khóe môi cong lên nụ cười ma quỷ.

Phùng Khanh cấu mạnh vào vai bánh trôi, gằn giọng: “Dám mách người lớn thì mình sẽ ném cậu xuống ban công cho tan xác, rõ chưa?”

Bánh trôi bị dọa đến không dám khóc.

“Còn giờ cậu mau cút về.” Phùng Khanh lạnh lùng hất nó sang một bên, tay sọt túi quần, đứng dậy lườm nó từ trên xuống dưới.

Ở một góc nào đó, Phùng Tầm Kha và Phùng Vũ đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn xem.

Sau khi Bảo Bảo sợ hãi chạy về nhà, Phùng Khanh mới ngượng nghịu đi đến trước mặt cha, gãi đầu hỏi: “Ba ơi, con làm vậy… có được chưa ba?”

Phùng Tầm Kha nhẹ nhàng bế con trai lên, thích thú mỉm cười: “Tiểu Khanh thật ngoan.”

Thẳng đến sau này, Cao Dung vẫn không hiểu vì sao thằng bánh trôi kia sống chết cũng không muốn sang nhà cậu chơi cùng Phùng Khanh nữa. Haiz, tâm lý trẻ con quả thật thất thường mà.

Chuyên mục: Góc truyện

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button
kệ sắt v lỗ code learn xem truyen xem truyen