Góc truyện

Đánh giá truyện 'Cố Chấp Sủng Ái'-CPPmag

Review Truyện

Bạn đang xem: Đánh giá truyện ‘Cố Chấp Sủng Ái’-CPPmag

Đánh giá truyện ‘Cố Chấp Sủng Ái’

0

tóm tắt truyện ngôn tình ‘Cố chấp sủng ái’

Tác giả: Điềm Thố Ngư
Thể loại:

ngôn tình

Trích đoạn truyện câu chấp sủng ái

Đèn chạm màn hình sinh sống hành lang của thông thường cư hỏng rồi, Thẩm Diệc Hoan sờ soạng cắm chìa khoá kim khí vào ổ khoá rồi tạm dừng hoạt động lại, cầu thang máy ngắt điện, cô đành yêu cầu đi thang bộ đặt xuống lầu.

Áo trắng quần đen, bước đi như bay, lúc tải lòi ra vòng eo kỹ lưỡng mơ biển, cực như là một con mèo về đêm.

Vừa mới xuống lầu thì di động vang lên.

“Alo.” Cô nhận cuộc đọc, giọng đề cập héo héo.

Coi thêm list

Truyện Sắc

Trong thiết bị cầm tay ngay tức khắc truyền tới âm thanh rối loàn, tiếng thành viên ầm ĩ, tiếng nhạc rock “n roll kịch liệt, mặt Thẩm Diệc Hoan ko chút biểu cảm để máy tính bảng ra xa chút, nhìn tên hiển thị trên screen.

– — Maksim Gorky

“…” Thẩm Diệc Hoan vuốt vuốt mi, điều chỉnh giọng đề cập, thanh âm điều tỉ mỷ mềm mại, lòi ra sự ngoan ngoãn nhiều loại trái ngược với biểu cảm hiện tại: “Tìm em sở hữu Việc gì sao?”

các bạn “Maksim Gorky” kia to giọng la hét: “Bảo bối à, mau đến Queens!”

“Em không… “

Còn chưa nói hết câu, “Maksim Gorky” lập tức ném tới một câu “Việc gấp cứu mạng”, rồi bao biện cọ ồn ào mắng vài câu, không biết bị ai kéo đi, ngay tiếp nối điện thoại cũng ngắt mất.

đêm tối tháng tám, độ ấm vẫn ko giảm một chút nào, mặt đất ko hoàn thành giải tỏa thời tiết mát mẻ ngày hè tích cóp từ ban ngày, kiểu như mong muốn đốt cháy cơ thể, cơn nóng đã từng đợt từng đợt cuồn cuộn lại đây.

Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhõm “Xì” 1 tiếng, giống như là đang tự hỏi mức độ đáng tin của câu “Việc gấp cứu mạng” kia, cuối cùng đang đón một cái xe kể tên Queens.

Maksim Gorky, tên này & tên thật Lâm Khai Ca không tồn tại chút quan hệ làm sao.

Đọc thêm

truyện đam mỹ ngược

Nghề chính là tậu đường chết, nghề tay trái là chân dài.

gần đúng ngày ấy Thẩm Diệc Hoan đảm trách quay chụp cho trang báo tạp chí của anh ta, đề nghị coi như mang quen biết, Lâm Khai Ca lại cực kỳ tự nhiên, không có bài toán gì làm ngay thức thì lôi kéo Thẩm Diệc Hoan ra phía bên ngoài chơi. Maksim Gorky, đó là biệt danh nhưng mà Thẩm Diệc Hoan để cho anh ta.

Queens là một trong những quán bar nhiều người biết đến, thường xuyên hoàn toàn có thể chạm chán được mình nổi tiếng, minh tinh nhỏ nhắn, chân dài rồi trai xinh gái rất đẹp.

Ánh đèn như các tia laser chiếu thẳng qua màn sương khói xum xê, chứa chan mùi rượu and thuốc lá. Thẩm Diệc Hoan đi chiếu qua đám các bạn, đi thẳng đến chỗ Lâm Khai Ca đã ngồi.

Đi một đoạn đường như vậy thu hoạch được không ít ánh nhìn biểu hiện & tiếng huýt sáo ngả ngớn.

Bộ dáng của cô thật sự khác biệt có kiểu trà đan xen quán bar này, trắng nõn lại thơ ngây, ngũ quan khờ khạo dễ thương, lúc nhìn vào trong mắt cô còn tương đương nhìn vào một con nai con nghỉ ngơi sâu trong rừng rậm, một tầng sương đui mù bao quanh lên đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, nhưng nhìn vào bên trong, sẽ lưu lạc đáy mắt của cô không thực, như một chiếc động sâu thẳm, khắp cơ thể hầu như toát lên vẻ không để ý mịt mờ.

“Này!” Lâm Khai Ca vừa thấy cô tức thời dancing dựng lên.

phần lớn chúng ta ngồi trong bàn không như cũng nhìn về phía cô, đa số là người mẫu, Thẩm Diệc Hoan thường xuyên chụp tạp chí, yêu cầu đều có thể quen biết có mấy thành viên.

Đọc list

ngôn tình ngược

“Đều dưới đây à.” Thẩm Diệc Hoan nở một niềm vui ngoan ngoãn, một nụ cười mang tính mê hoặc cực to.

một chúng ta trong những số ấy cười vang nói: “Lâm Khai Ca anh mang còn là người ko hả? Đấy là ý muốn dạy hư em gái nhiếp ảnh gia của nhà bạn giỏi sao, chỗ nào ra loại kiểu đưa đứa trẻ ngoan ngoãn này đến Queens như cậu hả?”

thành ra ngay tiếp đến là 1 trận lên án công khai.

Nhìn tới đây, Thẩm Diệc Hoan cũng biết câu “Việc gấp cứu mạng” kia chỉ nên đề cập lộn xộn, cô cũng lười khó tính, ngồi sinh sống 1 bên gần Lâm Khai Ca.

“Có biết rượu này là rượu gì không?” Lâm Khai Ca hỏi cô.

“Cái gì?”

“Rượu thất thân!”

“…”

Mặt Thẩm Diệc Hoan ko biểu cảm quay đầu, tầm mắt lừ đừ dừng trên gương mặt của anh ta.

“Aiz, cũng chẳng phải cho em uống, anh đây tự người trong gia đình uống!” Lâm Khai Ca cong môi, “Để anh đây phát sóng trực tiếp chơi chơi. À đúng rồi, em mong mỏi uống gì?”

Lâm Khai Ca dựa dẫm gương mặt kiếm tiền, biến thành 1 chân dài hơi nhiều người biết đến, có 1 đám fans, thông thường còn tiếp thể chạm chán giao lưu, còn chụp ảnh bình thường rồi ký tên đa số trang bị.

“Nước chanh đi.”

quanh đó sở hữu thành viên gia đình nghe được Thẩm Diệc Hoan nói, lập vui vẻ nói: “Em gái à, em đúng là quá ngoan rồi đấy! Đó là lần trước tiên trong đời anh gặp mặt một người trong gia đình

cô giáo Thảo

đến bar rồi hiểu nước chanh uống đấy!”

“Em sẽ không còn uống rượu.” Thẩm Diệc Hoan khẽ mỉm cười đề cập.

Lâm Khai Ca vào ứng dụng phát trực tiếp xong xuôi, fans còn chưa tồn tại vào buồng, vì thế tùy ý ném làm việc một bên, đặt sát vào Thẩm Diệc Hoan.

đưa đi ý cười nói: “Em cứ sống ấy nhưng mà fake vờ.”

“Hửm?” Khoé miệng Thẩm Diệc Hoan đang tương đối giương lên.

Lâm Khai Ca lấy dế yêu di động ấn vào cái, ngay tiếp nối thiết bị cầm tay di động của Thẩm Diệc Hoan cũng sáng lên, màn hình hiển thị ——— Maksim Gorky.

“…”

Lâm Khai Ca cười rộ lên, chây lười ngả chúng ta xuống ghế sô pha, hơi hơi nghiêng nghiêng hẳn về phía Thẩm Diệc Hoan, có vẻ cực kì đon đả.

“Anh cũng hoài nghi, 1 thành viên lén lút lưu anh trong máy tính bảng, thế nhưng là 1 trong con mèo con? Bảo vật à, với đề xuất em yêu cầu giảng giải một tý nào đấy về cái tên này giỏi không?”

“Cao, nhưng mà, cong.” Cô gằn đã từng chữ một kể, ánh mắt nhìn qua thì lại vô cùng chân thành.

người cao 190, mà còn, không giống thẳng.

Cao nhưng cong, Maksim Gorky.

ấn tượng.

“Aiz, anh đây thẳng thật mà.” Lâm Khai Ca thật sự bị cô chọc cười.

Thẩm Diệc Hoan gật đầu, uống một ngụm nước chanh, thoạt nhìn

bách hợp

ko hứng thú lắm.

“Coi là vậy đi.”

——————

Bệnh viện.

“Haiz, Lục gia, cậu vừa mới về nhưng sao đã bị thương rồi.” Ngu Gia Thành nhìn vết máu béo trên sống lưng người nam nhi, không khỏi nhíu mày.

Lục Chu thong thả nhạt: “Vết thương cũ.”

“Nhìn khá khủng bố.”

“Anh là cảnh sát sao?” Y tá đứng 1 bên sẽ băng bó hỏi.

một tay Lục Chu ấn huyệt thái dương, tạm không báo cáo.

bởi vậy Ngu Gia Thành giải đáp thay anh:”Không đề xuất, là quân nhân.” Lại kỳ quái cần đến khủyu tay đẩy đẩy anh, “Nhìn cái gì mà xuất thân vậy hả?”

“Không sở hữu gì.”

Anh thu lại tầm mắt, rũ mắt.

Ngu Gia Thành mập lên từ bé xíu mang anh, ngay tắp lự quay đầu nhìn theo tầm mắt lúc nãy của anh, tức thì nhìn thấy một cô nàng sẽ quay sườn lưng về phía chúng ta, mái tóc dài rập rình, bóng sườn lưng sát thủ.

???

đấy là mong đổi tính à?

kế bên ai kia, hắn chưa từng quan sát thấy Lục Chu nhìn chăm bẳm một cô bé nào đâu.

Tầm mắt tương đối dịch, cô bé đó đã cầm một cái Pad xem phát sóng trực tiếp, hình ảnh đảo qua đảo lại, Ngu Gia Thành quan sát thấy 1 khuôn mặt thân thuộc. Kể là quen thuộc mà thật ra thì cũng không phải là không xa lạ, cô đổi thành quá nhiều, thiếu đi khí chất bất hảo như trước đó, mặc dầu ảnh chỉ dừng lại vài giây trên người nhà cô, cũng có thể nhìn ra sự ngoan ngoãn của cô, khí chất cũng có 1 mẫu quy tụ nhưng không thể kể rõ. Ngu Gia Thành hơi giật thột, liếc ánh mắt Lục Chu một cái, mọi người ta nhìn cực kỳ bình tĩnh.

“….. Mới rồi, đó là, Thẩm Diệc Hoan sao?” Ngu Gia Thành nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.” Anh lạnh lùng đề cập, nhưng thật ra ko khước từ nhà bạn mới đây bạn nhìn là cô.

“Sao có lưu lạc cô ấy không như sở hữu ngày xưa.”

Lục Chu ko khuyên bảo.

Ngu Gia Thành ko thèm chăm chú, nghĩ lại bộ dáng gần đây của Thẩm Diệc Hoan, vẫn là đẹp tươi đến chói mắt, làn da trắng đến sáng lên, chân mày cong lá liễu, đôi mắt đen nhánh, mặc cái áo T shirt màu trắng tinh khiết, mí mắt cong cong tương đối cụp xuống.

Ngu Gia Thành hoài nghi vừa nãy là gia đình nhìn nhầm rồi phải mới quan sát thấy chữ “Ngoan” từ bên trên người cô.

“Cô đấy biết cậu trở về không?” Ngu Gia Thành hỏi.

Biểu cảm Lục Chu lãnh đạm nhìn anh ta.

Ngu Gia Thành phát âm ý của anh: vì sao Thẩm Diệc Hoan lại phải biết?

Ngu Gia Thành vừa qua ko bắt gặp, nhưng mà Lục Chu đã nhìn và nghe nhìn thấy ——— có một bạn nam nhi ngồi kế bên Thẩm Diệc Hoan, tay cầm chén rượu tươi cười ngả ngớn, rất tương tự với Thẩm Diệc Hoan khoảng đó, thỉnh thoảng sẽ sở hữu mấy tiếng “rượu thất thân” “một ly say” truyền tới bên tai.

Anh lại nghĩ đến loại cổ trắng nõn khía cạnh cùng theo với đường cong mĩ miều của thanh nữ.

Lục Chu rũ mắt xuống, thật là phiền.

—————

tìm đường chết uống rượu thất thân, dĩ nhiên sẽ lọt vào sự trừng trị của ông trời.

Nửa đêm, xe cứu thương gào thét chạy tới, dọn dẹp một tráng sĩ trúng độc cồn trong tiếng cười đùa, trêu chọc của đám khách hàng.

Trúng độc cồn chẳng phải là Lâm Khai Ca, mà là 1 trong các bạn trong đám bọn họ, Thẩm Diệc Hoan lạ lẫm biết anh ta, chẳng qua toàn cục các bạn phần đông theo tới bệnh viện, cô cũng không thể làm cái gi không giống mà cần làm theo.

tới bệnh viện rồi mới phát hiện mấy bạn này căn bản chẳng phải là lưu ý đến mọi người bệnh, nhưng chỉ nên một đám quần chúng. # Quí ăn dưa.

Lâm Khai Ca mở miệng khởi đầu lải nhải lảm nhảm nhưng cười nhạo anh ta mới uống có một chén vẫn ra nông nỗi này thì thật sự quá rác rưởi, một mình không giống còn giơ di động ra quay video clip rồi gửi trao nhóm chat cho mấy người ở nhà đặt chia vui.

Thẩm Diệc Hoan xem như mang lương tâm, sắm một túi hoa quả bên đường, không mong muốn bệnh nhân không thể ăn, đành đề xuất chia cho người trong gia đình, thành ra nhà bạn thực hiện trò thuộc lên nệm bệnh của mình quý khách hàng mặt không còn chút máu làm sao của bản thân, xột xoạt ăn hết sạch chỗ hoa quả đấy.

Bệnh nhân khó chịu tới mức dựng ngón giữa lên mắng phệ chúng ta không có lương tâm, rồi lại đau tới mức nằm oằn oại bên trên chóng.

1 đám người miệng năm mồm mười cực kỳ náo nhiệt, cứ như vậy tức khắc ngừng 1 ngày sung sướng tại bệnh viện, thời gian chớp mắt đã nhì 3 giờ sáng.

“Anh đưa em về.” Lâm Khai Ca vỗ vỗ vai cô.

“Vâng.”

Thẩm Diệc Hoan đồng ý, nhấc chân lên làm theo.

“À, đợi tí.” Lâm Khai Ca cười cười, ngón tay chỉ chỉ về phía buồng bênh, “Anh đi vào nhà wc một xíu vẫn.”

“…”

Thẩm Diệc Hoan đứng im, lười chú ý.

Cô đi một đôi giày da hơi cao, đứng lâu rồi hơi đau chân, tức thời dựa dẫm chân tường ngồi xổm xuống.

Bệnh viện tràn đầy hầu như tiếng nói đề-xi-ben nhỏ to tạo nên sự ầm ĩ, làm cho màng nhĩ của thành viên ta gian nan.

Tiếng thầy thuốc y tá phải chăng giọng nói chuyện mang nhau, tiếng quạt, tiếng vang thanh thúy của bình thủy va chạm với cốc thủy tinh, cùng với tiếng ma sát của xe đẩy sở hữu mặt đất.

tổng số đông đảo khiến Thẩm Diệc Hoan hình dung nhọ mặt người khôn xiết không đảm bảo đẹp mắt kia, cũng tương tự ngày đấy.

bỗng bên tai truyền tới 1 am thanh toàn bộ khác mang đều tiếng đó ——— âm thanh của tiếng bật lửa.

chân mày Thẩm Diệc Hoan nhíu lại, xem qua ấy.

là một người nhà con trai.

Thân hình cao mập, quần đen áo đen, tóc đen tinh khiết thành thạo, ngón tay hạn hẹp dài khớp xương phân biệt kẹp rước một chiếc bật lửa, không đặt lặng, đóng đóng mở mở giống như đang giải sầu, lộ ra cánh trắng tay trẻo nhưng lại với đường cong cơ bắp khác nhau.

Tay Thẩm Diệc Hoan vô thức nắm chặt lại.

dung nhan mặt của anh lạnh giá, rũ mắt đã chưa chu đáo tới cô, đôi mắt bình tĩnh cũng đưa theo lệ khí, xuống chút nữa là phần cổ khiêm tốn dài, hầu kết nhô ra, hình dáng đường cong hào sảng.

Ánh đèn kéo dãn bóng dáng của anh, loại trơn kéo đến tận chân Thẩm Diệc Hoan.

Cô bất giác mím môi, lại có chút không có gan nhìn.

3 năm trôi qua nhanh vậy đó.
đọc full truyện cố chấp sủng ái tại trang truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Chuyên mục: Góc truyện

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button