Góc truyện

Dị Thế Lưu Đày [review] – jimothyots

Dị Thế Lưu Đày [review]

Dị Thế Lưu Đày, đây là bộ truyện hơn trăm chương mà mình đủ kiên nhẫn để đọc hết (bình thường mình dễ bỏ mấy truyện quá nhiều chương lắm). Vốn là một đứa ưa thích tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, huyền huyễn dị thế,… khi đọc truyện này, tớ mới hối hận tại sao lại biết đến nó muộn như vậy.

Mở đầu truyện là khung cảnh Nghiêm Mặc xuyên về dị thế, rồi lại được Nguyên Chiến nhặt được và giữ ở bên người. Mới đầu hai bạn trẻ chưa quen thân với nhau, và Nghiêm Mặc vẫn còn có một chút ám ảnh tâm lý, về chuyện Đô Đô-đứa con mất đi do hậu quả của việc tiến hành một thí nghiệm trái với lý lẽ thường tình, về cái cảm giác “mình thông minh hơn, cao thượng hơn lũ người man rợ kia rất nhiều”,”họ cần mình”,… xen lẫn hận thù với Nguyên Chiến vì đã dám xxx mình. Hình ảnh mà Nghiêm Mặc được tác giả nặn ra lúc này là một con người có phần ích kỷ và tự phụ, nhưng không lâu sau đó, sự thay đổi về cách sống và dưới quyền lực của ‘hệ thống’, cậu đã trở nên tốt bụng hơn, thôi tự cao (vì cậu biết bản thân mình nếu rời khỏi đám người man rợ ấy thì chưa chắc đã được toàn mạng) và lúc này đây, JQ bắt đầu~

Tớ rất thích cách mà tác giả xây dựng và cho thế giới nội tâm của nhân vật phát triển ngày càng lớn mạnh. Nó xen kẽ giữa những tình tiết của truyện, sự thay đổi của thế giới bên ngoài dẫn đến việc nhìn nhận của mỗi người ngày càng thành thục hơn là hoàn toàn có logic (chứ không phải sau một đêm là thành người khác luôn) bên cạnh đó là những tình tiết cực kì cực kì thú vị và cuốn người xem. Từ những chuyện nhỏ như cứu anh chị em cùng bộ tộc của Chiến, rồi sau đó lại rời khỏi bộ tộc kiếm muối. Rồi gặp được Sơn Thần – Cửu Phong vui vẻ và ngốc nghếch (ẻm trở thành tay phải đắc lực của Mặc Mặc luôn, bước chinh phục làng mạc đầu tiên cũng nhờ có ẻm lập uy mà con dân mới tin sái cổ như vậy kkk), khung cảnh câu chuyện bắt đầu lớn dần, bản đồ thế giới được mở rộng, tuyến nhân vật phụ từ đây bắt đầu trở nên phong phú và đa dạng (ai ai cũng đáng yêu cả). Dưới cái ‘bàn tay vàng’ khá khủng mà tác giả trao cho, nay lại trở nên hữu ích hơn nữa vì các quy tắc của hệ thống, khiến Nghiêm Mặc than khó chịu bao lần (nhưng cũng nhờ đó mà hình tượng của Mặc trong lòng con dân tốt hơn rất rất nhiều). từng bước từng bước xây dựng bộ tộc riêng cho mình, trừ điểm cặn bã, mục tiêu đem được con trai về nhà. Chính vì những lý tưởng sống đấy cậu cũng trở nên hoàn hảo hơn, những người xung quanh cũng trở nên mạnh hơn, thông minh hơn nhiều lắm. Bên cạnh đó, Nguyên Chiến, nhân vật chính thứ hai của chúng ta cũng đã trở nên khôn khéo và giỏi giang hơn. Từ chàng trai dị năng cấp hai – lính quèn trong bộ tộc cũ, hắn trở nên mạnh mẽ hơn nhờ vào các bí quyết của Mặc và 100% nỗ lực. Ở Chiến, tớ thấy được cái vẻ thành thục và đầy dã tâm, là người mà đặt ở đâu cũng trở nên tài giỏi và xuất sắc ấy. Hắn có tài năng, biết nhìn xa trông rộng, bên cạnh là một tư tế tài giỏi đến từ thế kỉ hai mươi mốt mà hắn vẫn được trọng dụng (hay đúng hơn là chỗ dựa và là người giải quyết tất cả những vấn đề mà Mặc không thể quản được) cũng đủ để ta thấy được tiềm năng lãnh đạo của hắn. Tuyến tình cảm của hai người đến cũng rất tự nhiên, Chiến từ những cảm xúc nể phục vì y thuật cao siêu của Mặc mà dần trở nên chiếm hữu người kia, Mặc cũng phải trải qua biết bao chuyện mới từ từ đem Chiến đặt trong lòng, chấp nhận hắn làm hậu phương vững chắc nhất của mình. Phần tớ thích nhất có lẽ là phần cuối, khi mà Cửu Nguyên đã lớn mạnh đến mức có thể so bì với bảy đại thượng thành, đấu lại với các thế lực liên minh đang nhăm nhe chờ đợi thời cơ Cửu Nguyên sa cơ, rồi bộ tộc hàng xóm cũng bưu hãn không kém gì mình, đối mặt với một nguy cơ vô cùng to lớn – Cốt tộc năm xưa đã quay trở lại.

Và thế là, gia đình nhỏ của Mặc và Chiến lại vác đồ mà lên đường. Bên cạnh những khó khăn và thử thách, những tình tiết khôi hài vẫn luôn hiện hữu, khiến cho mạch truyện trở nên hài hoà hơn, không quá căng thẳng. Nào là quá trình tìm kiếm cách trở nên mạnh hơn, nuôi dưỡng vu quả – bé ngạo kiều, con trai đầu lòng của hai người, rồi phát hiện ra Chú vu trong truyền thuyết và bái làm thầy, gặp gỡ và kết bạn với bộ tộc người cá, đi qua phía bên kia của lục địa,… phải nói tất cả đều là sự đầu tư chất xám tỉ mỉ của người viết nên nó. Hơn 600 chương truyện, không lúc nào tớ cảm thấy nó quá dài dòng hoặc nhàm chán, phải nói Dị Thế Lưu Đày là một bộ truyện thật sự rất tuyệt vời. Điều khiến nó tuyệt vời hơn nữa là truyện được nhà Phong Ngoa edit siêu mượt siêu tận tâm, hay chèn ảnh rất phù hợp với nội dung truyện và rất sống động, nói chung là lọt hố bộ này chỉ có thể nói được một câu, thoả mãn ~~~

Ai chưa đọc thì mình highly recommended nhé!

Link truyện đây:

https://phongngoa.wordpress.com/di-the-xuyen-khong-di-the-luu-day/

(đọc wordpress để ủng hộ chủ nhà nha mn).

Chuyên mục: Góc truyện

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button