[rvĐM] ANH ĐỪNG CÓ QUYẾN RŨ TÔI – TIÊU ĐƯỜNG ĐÔNG QUA – LIÊU LAM – Nhà của AnTư
RvĐM
Contents
[rvĐM] ANH ĐỪNG CÓ QUYẾN RŨ TÔI – TIÊU ĐƯỜNG ĐÔNG QUA – LIÊU LAM
Thể loại : cường cường, trùng sinh, 1×1
Tóm tắt: Winston và Hunt vốn là kì phùng địch thủ trên đường đua F1. Nhưng một tai nạn xe đã cướp đi sinh mạng của Hunt khi cậu đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp. Và cướp luôn một mối tình chưa kịp ngỏ lời yêu của Winston dành cho Hunt. Sau đó, bánh xe thời gian khởi động lại, tạo cơ hội để họ thực sự có được tình yêu và dành lấy hết thảy vinh quang tốc độ.
Mình đánh giá cao phần khai thác nội dung của tác giả khi có thể nói, đây là lần đầu mình đọc về đề tài xe đua F1 như vậy. Đặc biệt, tác giả có sự đầu tư về khoản nội dung liên quan đến xe đua chứ không đơn thuần sử dụng nó như bối cảnh truyện. Xuyên suốt tác phẩm là các đường đua nổi tiếng, nơi các anh tài tranh đấu để phân hạng và giành chức quán quân. Những phút giây chiếc xe đua lướt nhanh trong cơn gió, rà phanh, rẽ cua hay vào pit thay lốp đều được miêu tả khá sống động.
Điểm đáng tiếc với mình chính là ngoài miêu tả chiếc xe đua của Winston là chiếc Ferrari đỏ lửa và Charles là chiếc Mescerdes trắng thì tác giả không nhắc đến nhiều hình dạng xe của nhân vật khác, kể cả xe của Hunt – nam chính thứ hai.
Về tình tiết, với mình chỉ ở mức ổn chứ chưa thật sự xuất sắc. Chiều diễn biến diễn ra theo chiều xuôi, nghĩa là họ sẽ từ từ trải qua các chặng đua, và trong quá trình này thì Hunt nhận ra tình cảm của mình. Ngoài sự hồi hộp trong các trận đua thì toàn bộ nhịp điệu câu chuyện ở mức giữa, không nhanh không chậm. Chính vì thế mà càng về cuối mình có hơi chán (mình không mê xe lắm) khi chỉ quanh đi quẩn lại các vòng đua tranh hạng.
Nhân vật được tác giả miêu tả có phần chênh lệch. Đặc biệt là giữa Hunt và Winston. Ban đầu mình nghĩ được viết dưới góc nhìn của Winston nhưng không, là của Hunt. Có lẽ thế mà tác giả không nhắc nhiều đến ngoại hình của Hunt. Ngược lại, Winston hay Owen, Mạc Bạch lẫn Charles đều khiến mình có ấn tượng hơn.
Với Winston, đây là một nhân vật có nhiều đất diễn và có nhiều sự xung đột nội tâm nhất. Từ cách anh ẩn nhẫn tiếp cận Hunt đến cách tán tỉnh, chiếm hữu Hunt đều bộc lộ nét tính cách có phần nghiêm cẩn, lại cực kì chung tình của mình. Tuy nhiên từ lúc ẩn nhẫn đến lúc bùng nổ vẫn chưa thực sự làm mình “đã” và cảm thấy thỏa mãn với hình dung của người khác dành cho Winston mỗi khi nhắc về anh. Thêm một chút điên cuồng, thêm một chút “biến thái” hay thêm một chút tổn thương lẫn nhau thì có lẽ sẽ làm mình bị ấn tượng hơn.
Cách Winston yêu thương Hunt quá mức bao dung và nuông chiều. Anh đã kìm chặt tình cảm của mình thật sâu, tiếp cận cậu như cách quá khứ hai người từng có, từng bước từng bước chiếm lấy Hunt mà không cho cậu lối thoát. Nhưng anh không làm bất kì điều gì để tổn thương Hunt, dù đây là cái mình mong chờ để thực sự có một cú hích bùng nổ cho tình cảm của hai người. Dù biết Winston trân trọng và nâng niu Hunt như báu vật. Thế nhưng phần chua xót và ham muốn “cầm tù” của anh dành cho Hunt khi đem vào thực tiễn vẫn khiến mình không thỏa lòng.
Vậy nên nhìn chung, tình cảm của hai người với mình vẫn còn thiếu chút gì đó để thực sự trở nên đặc biệt. Dù cho mỗi lời nói, mỗi hành động của cả hai đều vô cùng “kích thích”.
Hunt vẫn là Hunt. Winston vẫn là Winston. Nhưng họ xem nhau là người yêu, là đối thủ, là tri kỉ, là người đồng hành. Họ thấu hiểu nhau đến từng ánh mắt và hành động. Họ trao nhau những lời nói ngọt ngào. Họ tin tưởng đối phương, tôn trọng đối phương và bình đẳng.
Điều làm mình thích nhất trong toàn bộ câu chuyện có lẽ là cách Winston tán tỉnh Hunt. Cực kì lãng mạn, cực kì đàn ông. Đặc biệt là chi tiết bốn ly rượu trong quán bar mờ tối, làm lòng người lâng lâng như men say. Và hơn cả là đôi mắt lam ẩn nhiều màu sắc, cảm xúc cháy bỏng và kìm nến luôn song song tồn tại chỉ duy nhất nhìn về phía Hunt.
Hai nhân vật chính đã cùng nhau đi nhiều nơi trên thế giới, hò hẹn, thân mật, quấn quýt khiến cảm giác mình dành cho hai người đôi khi trở nên rất thật. Có quá nhiều thứ kỉ niệm giữa cả hai, sẽ chẳng bao giờ có người thứ ba chen lọt. Và những kỉ niệm đó được tô vẽ thật đẹp, thật lộng lẫy bởi những áng thơ tình, bởi nụ cười của Hunt hay ánh mắt si đắm của Winston.
Về nhân vật phụ, mình khá thích Charles và Owen. Hai người đã là đối thủ của nhau trong suốt hành trình sự nghiệp. Nhưng họ sẽ không bao giờ trở thành người yêu. Dù đối phương đều quan trọng hơn cả tình yêu, tình thân. Mình nghĩ đây có lẽ là một cái kết đẹp cho hai kẻ kiêu hùng. Họ sẽ vẫn như thế, ngạo nghễ như thế, và luôn luôn đồng hành cùng nhau trên khắp mọi nẻo đường.
Có hai câu mình khá thích trong này. Câu thứ nhất là Hunt nói với Winston ở kiếp trước và được Winston lặp lại ở kiếp này: “Tôi sẽ đợi anh/em ở vòng cua phía trước.” Và câu thứ hai là của Charles và Owen nói với nhau ở phiên ngoại: “Tay trái mặt trời mọc, tay phải mặt trời lặn, đảo mắt hết cuộc đời”.
Cả hai câu với mình đều rất đậm chất đàn ông và cực kì lãng mạn. Một cặp xem trận so tài là nơi thỏa sức tranh đua và cũng là nơi hò hẹn. Một cặp thì đã, đang và sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời như một tri kỉ.
Tóm lại, Anh đừng quyến rũ tôi là một tác phẩm hay với văn phong lôi cuốn và có nội dung được đầu tư nghiêm túc. Dù rằng vẫn còn đôi chỗ chưa thật sự làm mình thỏa mãn như đã nêu trên nhưng xét ở phương diện đánh giá thì mình vẫn cho rằng đây là một tác phẩm khá ổn. Biên tập cũng rất tốt và trôi chảy.
LINK
Chuyên mục: Góc truyện