Góc truyện

[REVIEW ĐAM MỸ] THẤT GIA

[REVIEW ĐAM MỸ] THẤT GIA

that gia.jpg

Hôm qua, thức trắng đêm đọc xong trọn vẹn hai tập của bộ đam mỹ “Thất gia”, buông sách xuống rồi mà những nhân vật, những số phận, những tiếng cười đùa cũng như lời than thở buốt tận tim gan cứ canh cánh mãi cõi lòng.

Thế nên, đành phải viết ra một chút.

Nói ra thì Thất gia cũng không kinh điển cho lắm, vì nếu nó không phát hành ra sách chắc mình cũng chẳng bao giờ nghe tới. Có lẽ cũng rất nhiều người đã cảm giác nó hay nhưng dường như cái hay ấy không đủ phổ biến để có thể sánh ngang với huyền thoại “Khuynh tẫn thiên hạ”, “Phượng vu cửu thiên”, “Lang Gia Bảng”…

Thế nhưng nó đủ sâu sắc.

Priest dường như đùa chơi trong từng câu chữ, lông bông, tưng tửng hệt như tính cách của nhân vật chính Cảnh Bắc Uyên vậy. Nhưng đằng sau đó ẩn chứa những cảm xúc thâm sâu khôn lường, cười đấy mà đắng đấy, vui đấy mà sầu đấy, không phải chuyển biến tâm lý rườm rà, bởi cái oan nghiệt nó nằm chính trong nét hài hước sâu xa đó rồi.

Đây là câu chuyện về một kiếp người, không, chính xác là một kiếp quay lại làm người. Tựa sách là “Thất gia” cũng là danh hiệu của nhân vật chính: Đương triều vương gia Cảnh Bắc Uyên. Có lẽ ngay từ đầu tác giả đã một lòng khăng khăng bắt Cảnh Thất kiếp này phải gồng mình lên nếm trải hết hỉ nộ ái ố nhân gian, không ai có thể đỡ cho y.

Câu chuyện mở ra bằng màu hoa bỉ ngạn đỏ trải dọc bờ Vong Xuyên nơi địa ngục âm u, ngàn năm chỉ có đêm tối. Giữa cái buồn tẻ của những linh hồn qua lại đôi bến luân hồi, có một hình ảnh còn buồn tẻ hơn, đó là bóng lưng một chàng trai trẻ, mái tóc dài bạc trắng, ngồi ngây ngẩn bên tảng đá Tam Sinh. Hắn đã ngồi đó 63 năm rồi.

Nhân thế nước chảy mây trôi, kiếp sống của vị Cảnh vương gia năm xưa tính đến nay cũng đã qua ba trăm năm. Bắc Uyên đâu phải cứng đầu không muốn đầu thai, hắn đầu thai ba kiếp rồi. Thế nhưng kiếp nào cũng vì người năm xưa mà dây dưa, lại vì người đó mà bỏ mạng. Ba trăm năm trước, Cảnh vương gia cùng Thái tử Hách Liên Dực tình sâu ý trọng, Bắc Uyên dùng cả tuổi xuân cùng tài trí của mình phò Thái tử thuận buồm xuôi gió lên ngôi. Nhưng ngày đó cũng là ngày Hách Liên Dực hạ chỉ xử tử Cảnh Bắc Uyên.

Người chết nhưng tâm không chết, hắn đầu thai kiếp khác, hóa thành con muỗi, vừa bay đến cạnh, đã bị Liên Dực không do dự bóp chết. Kiếp sau lại đầu thai thành chồn nhỏ, lần này may hơn, được Liên Dực rất đỗi yêu thích, nhưng dường như vận mệnh trêu đùa, thê tử của hắn nói muốn mặc áo lông chồn, và Bắc Uyên lại vì người nọ mà nhận lãnh nỗi đau lột xa xẻ thịt.

Sau đó, hắn không đầu thai nữa.

Bắc Uyên ngẩn ngơ bên đá Tam Sinh nơi địa ngục sáu mươi ba năm, thì cũng từng ấy thời gian Bạch Vô Thường lặng im phía sau mà nhìn y. Hắn biết, y như thế chính là do mình. Năm ấy, Bạch Vô Thường sơ ý bắt nhầm một người con gái, nàng là Tô Thanh Loan, người Hách Liên Dực vô cùng trân quý, chính điều đó đã đổ lên đầu Cảnh Bắc Uyên, khiến Liên Dực xuống tay với hắn. Bạch Vô Thường hiểu rõ hết thảy khổ ải của người này, đều do một tay mình gây ra.

Năm thứ sáu mươi ba, Bạch Vô Thường gọi Bắc Uyên dậy, bảo hắn đi đầu thai.

Bắc Uyên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, việc cũ chẳng nhớ nhiều, việc mới cũng không quan tâm, hắn bày ra bộ dạng hờ hững thế gian mà bước xuống bể luân hồi. Chỉ là vương gia mỹ mạo xuất chúng ấy không ngờ rằng vị quan tào địa ngục Bạch Vô Thường, ngay sau khi mình bước đi, liền buông một câu “Bắc Uyên, lỗi là do ta, ta nguyện dùng hết vạn năm đạo hạnh của mình, đổi cho ngươi một đời tóc đen”. Dứt lời, Bạch Vô Thường cũng rơi xuống theo Cảnh Bắc Uyên.

Nơi trần gian, tiểu vương gia 10 tuổi choàng mắt tỉnh dậy, liền nhận ra mình không phải đầu thai, mà là đang sống lại chính kiếp sống Cảnh Bắc Uyên ba trăm năm trước. Trong thân thể đứa bé 10 tuổi, Bắc Uyên không khỏi cảm thán một phen, Bạch Vô Thường rút cục đã hi sinh điều gì để cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu.

Đúng, chính là làm lại từ đầu, làm lại những gì mình đã hiểu rõ, đã trải qua, Bắc Uyên tưởng chừng như nắm trong bàn tay mọi sự thế nhân, vậy mà, có một điều khuấy đảo tất cả toan tính của hắn, đó là sự xuất hiện của một người vốn trước đây không hề xuất hiện: Thái tử Nam Cương Ô Khê, mãi sau này Bắc Uyên mới biết, đó chính là Bạch Vô Thường đầu thai chuyển kiếp theo mình.

Bây giờ câu chuyện mới thực sự bắt đầu

Cảnh Bắc Uyên sống lại một kiếp, thế nhưng vẫn cố chấp cứng đầu, mặc dù tình cảm sâu đậm năm xưa với Hách Liên Dực hoàn toàn phai nhạt nhưng không gì có thể ngăn cản hắn phò trợ thái tử lên ngôi. Bắc Uyên thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo xuất chúng, nhưng suốt ngày kiên trì bày ra một vẻ chán chường thế sự, một kẻ vô dụng điển hình, không ăn ngủ thì cũng lại ăn chơi, vào triều thì đứng ngáp, tối tối lại tót đến tửu lầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Thế nhưng ẩn sâu bên trong lớp mặt nạ công tử ca nhi hoàn hảo đó là một vị vương gia mưu mô quỷ quyệt, tàn độc nhẫn tâm, lạnh lùng băng giá, và hơn nữa là bi thương đến tột cùng.

Hách Liên Dực kiếp này yêu Bắc Uyên đến điên dại, nhưng Bắc Uyên vốn đã không còn mảy may cảm xúc với hắn, khiến người đọc cực kỳ hài lòng.

Câu chuyện này đau đớn nhất chính là mỗi khi Bắc Uyên xuống tay làm việc xấu, hắn không độc ác, ngược lại rất đa tình, thế nhưng hắn lại quá sáng suốt, giết một người để cứu mười người là việc chắc chắn hắn sẽ không do dự làm ngay.

Ngày hôm trước hắn ôm cô bé 4 tuổi vào lòng, đùa chơi đến là vô tư, lại ngỏ ý muốn nhận cô bé làm con nuôi. Ngay đêm hôm sau, hắn lạnh lùng ra lệnh hạ sát toàn bộ 50 mạng người trong gia đình cô bé ấy, kể cả nó.

Bắc Uyên đau lòng, Bắc Uyên bi thương, Bắc Uyên ép mình kiên cường mạnh mẽ, Bắc Uyên bày ra một vẻ diễn kịch không lộ chân tướng, thế nhưng chỉ có một điều hắn tính mãi không ra, đó là tâm tư của Ô Khê.

Ô Khê là người Nam Cương, thẳng tính, thật thà, mạnh mẽ, muốn gì nói đó, không quanh co như Bắc Uyên. Đến cả thầm thương trộm nhớ ra sao hắn còn chẳng biết, cứ thẳng một đường chạy đến “ta thích ngươi” với Cảnh vương gia.

Nhưng có lẽ chính là nhờ tính cách ngang tàng đó, sự xuất hiện không toan tính đó mà Ô Khê có thể từ từ từng bước, len vào tâm tư của vị vương gia thâm sâu khó lường kia.

Khi Ô Khê nhắc lại đến lần thứ ba câu nói “Bắc Uyên, sau này theo ta về Nam Cương nhé?” thì vương gia cao ngạo của chúng ta đã đầu hàng “Được, nếu đến ngày đó ta còn sống, nhất định sẽ theo ngươi”. Đúng, Bắc Uyên đã tính trước “nếu ta còn sống”… Chỉ tiếc Ô Khê mải vui mừng mà không hiểu được.

Nhắc một chút về Hách Liên Dực, bởi vì quá biết những hành hạ hắn dành cho Bắc Uyên ở kiếp cũ rồi cho nên bây giờ thấy Liên Dực khổ sở người thương trước mắt mà không thể nắm lấy, có chút hả hê. Tuy vậy, xét kỹ lại, hắn cũng rất đáng thương. Ba hôm trước còn khinh bỉ nhìn Ô Khê “tên man di mọi rợ phương Nam như ngươi mà cũng dám tơ tưởng đến Bắc Uyên”, vậy mà ba ngày sau đã cắn răng hạ chiếu chỉ buộc Bắc Uyên phải theo Ô Khê đi Nam Cương. Hách Liên Dực làm thế chỉ vì muốn bảo vệ an toàn tính mạng cho Bắc Uyên, bởi vì quân giặc đã vây đến cổng thành, ở lại chỉ có con đường chết.

Thế nhưng, Cảnh vương gia sống chết không đi. Ô Khê thấy vậy lại tử thủ không về.

Và dĩ nhiên, cái đầu thông minh của Bắc Uyên lại được dịp bày mưu tính kế. Đêm xuân, trên giường, hạ dược. Chiêu này Vô Song công tử đã thành công thì há gì Cảnh vương gia không làm được.

Rõ là cảnh H, nhưng đau đến tê tái tâm can. Bắc Uyên hiển nhiên ở thế chủ động, nhưng cuối cùng, cam tâm tình nguyện lật ngược ván cờ, làm người nằm dưới. Có thể tính toán cả những chuyện đó thực sự cảm thấy có chút đáng thương.

Khi Ô Khê tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trên xe ngựa đi nửa đường về Nam Cương, không có Bắc Uyên đi cùng. Ô Khê mặt lạnh như băng nhảy xuống xe leo lên lưng ngựa, chạy như điên về hướng Nam Cương, đường đi từ 1 tháng rút lại còn đúng 6 ngày. Hắn về nước, đăng cơ Hoàng đế, dẫn quân quay ngược lại Đại Khánh.

Còn Bắc Uyên, hắn đang bận cùng Liên Dực tử thủ kinh thành.

Khi Ô Khê mang viện binh quay trở lại, chỉ vừa kịp ôm thân hình đẫm máu của Bắc Uyên đi. Hắn lạnh lùng quăng cho Liên Dực một mảnh vải nhuốm máu, để mặc người kia đau đớn khóc than, thẳng một đường ôm Bắc Uyên về Nam Cương.

Cảnh vương gia tuy không phải là người tốt nhưng lại thuộc loại trời đánh không chết, cuối cùng trở thành cái gì đó từa tựa như Hoàng hậu Nam Cương, sống nốt một kiếp vui vẻ với Ô Khê. Toàn văn hoàn vô cùng viên mãn. Nhờ có Bạch Vô Thường mà Cảnh Bắc Uyên đã sống lại không uổng kiếp này.

By Thiên Uyển • Posted in

Bình loạn

,

Đam mỹ

Chuyên mục: Góc truyện

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button
kệ sắt v lỗ code learn xem truyen xem truyen