Thứ nữ hữu độc – Cẩm tú vị ương – Tần Giản
Thứ nữ hữu độc – Cẩm tú vị ương – Tần Giản
Sắp sửa bước vào năm nhất Đại học đầy biến động thì tôi “lọt hố” truyện này. Có thể nói là số trời đưa đẩy. Hồi đó, tôi vốn không thích đọc truyện online trên wattpad hay dùng ebooks, nhưng điều gì đó trong lòng đã thúc giục đọc câu chuyện này. Lúc này nó chưa full, vẫn đang tiếp tục được edit, song một khi đã rơi vào mưu kế của Lý Vị Ương, tôi biết mình không thoát ra được nữa. Tôi cuồng truyện này đến nỗi đọc một ngày hết cả chục chương, chỉ hy vọng một ngày truyện được xuất bản để tôi có thể trưng trên kệ sách của mình.
Nhân vật nữ vô cùng xuất sắc và nổi bật chính là Lý Vị Ương. Người con gái thông minh bức người, nham hiểm thủ đoạn, lãnh đạm lạnh lẽo, mang vẻ phong tình cùng sức quyến rũ mê người. Ấy thế mà có ai ngờ được, trong thân thể một cô nương là tro tàn thê lương của một trái tim từng hiến dâng tất cả thanh xuân và tài trí của mình cho phu quân, đổi lại là sự bạc bẽo, chà đạp nặng nề. Tôi đọc chương một về kiếp trước của Lý Vị Ương, không thể kìm được sự giận dữ. Thảo nào, sau khi trùng sinh, Lý Vị Ương thề đẩy Thác Bạt Chân xuống địa ngục. Tất cả những người đã ức hiếp nàng lúc nàng còn là một cô nương chưa trưởng thành đều đáng nhận được sự trừng phạt. Đại phu nhân, Lý Trường Nhạc, Lý Tiêu Nhiên, Thác Bạt Chân…nằm trong danh sách kẻ thù của Lý Vị Ương, chẳng sớm thì muộn, họ sẽ phải trả giá đắt.
Lý Vị Ương, 36 tuổi, là phế hoàng hậu, bị đày vào lãnh cung, bị cắt bỏ hai chân, bị đối xử như súc vật, sống không bằng chết. Trùng sinh lại khi nàng 13 tuổi là cơ hội ông trời ban cho nàng, để nàng lật mình, để nàng trút giận. Tâm tư tình cảm của nàng chỉ hiện hai chữ báo thù. Nhiều năm tôi luyện mài giũa, nàng rèn được sự lãnh đạm, ẩn nhẫn. Trí tuệ của nàng ngày một cao hơn, nàng đi một bước, lo xa đến mười bước, không ai có thể nắm bắt được. Sự trầm ổn, chín chắn không hợp tuổi hiện tại cùng khả năng nhìn thấu người khác cũng là kết quả do thời gian mài mòn. Lý Vị Ương không còn là người tôn thờ tình yêu một cách mù quáng để bị che mắt. Nàng của bây giờ, là người nắm rõ tính cách những người nàng từng tiếp xúc mà mang vai trò quan trọng như Hoàng đế, Thác Bạt Chân, Thác Bạt Ngọc,…, là kẻ đọc vị được mọi người, là thanh đao sắc nhọn giấu dưới tà váy thướt tha.
Tôi hoàn toàn ủng hộ việc Lý Vị Ương trả thù. Cho dù đám phản diện hiện tại chưa làm tổn hại đến nàng, không có nghĩa tương lai sẽ không sắp đặt âm mưu quỷ kế hãm hại nàng. Nàng phải luôn đi trước một bước, luôn trong tình trạng chủ động. Khi kẻ địch không biết gì liền ngáng chân hoặc tặng bạt tai, ai có thể nhanh chóng tránh được cơ chứ? Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu…là quy luật từ xưa đến nay. Lý Vị Ương đơn thuần chỉ mong không ai có thể đụng đến nàng. Vì vậy nàng phải thành kẻ mạnh nhất, chiếm ưu thế nhất.
Tài dùng người của nàng vô cùng xuất sắc. Nàng hiểu rõ tâm lý người khác, ai muốn gì, ai sợ gì, ai có thể trao đổi cái gì, nàng đều biết và lợi dụng triệt để. Nàng cũng có quy tắc riêng của mình, người nào không đụng đến nàng thì nàng sẽ không tự nhiên đụng đến họ. Do đó, nàng tạo được vây cánh riêng, bàn tay nàng có thể chuyển từ Lý gia sang cả bầu trời Đại Lịch rộng lớn. Trí thông minh của nàng thì không có lời nào có thể diễn tả được. Nàng khiến Thác Bạt Chân, Thác Bạt Ngọc, Nguyên Dục, Tưởng Hoa, Lý Trường Nhạc và vô vàn những người biết chuyện sợ hãi. Người ngoài cuộc xem thường tiểu cô nương là nàng, mà không biết rằng rất nhiều những chuyện động trời toàn là chủ ý của một nữ tử. Nàng là người không gánh nặng, không nhược điểm, ai cũng đều cách một bức tường, nên mới bình tĩnh thong dong mà làm bao nhiêu chuyện. Từ nữ nhi thứ xuất của Lý thừa tướng, Lý Vị Ương trở thành An Bình huyện chủ nhị phẩm, rồi lại thành An Bình quận chúa, nghĩa nữ của Thái hậu. Không biết tương lai vai vế của nàng còn thay đổi không (chắc chắn sẽ có), chỉ biết rằng nàng đang dần thực hiện được tâm nguyện lớn nhất của mình. Có thể nói Lý Vị Ương là một trong những nhân vật nữ chính ấn tượng nhất kể từ khi tôi bắt đầu bước chân vào giới ngôn tình.
“Mọi chuyện là bọn họ bức nàng, vừa nói nàng độc ác lại vừa nghĩ các loại biện pháp để hại nàng. Nếu nàng không đánh trả thì người chết chính là nàng. Dưới hoàn cảnh như vậy, thiếu nữ chốn khuê phòng không rành sự đời sẽ chết thật thê thảm. Không bị mưa gió ăn mòi, cũng không bị bên ngoài ô nhiễm thì có nghĩa một khi ô dù che gió che mưa mất đi sẽ vĩnh viễn bị người khác ức hiếp”.
Vị Ương mỹ mạo không rực rỡ tỏa sáng giống Lý Trường Nhạc, Lâm An công chúa, Bùi Bảo Nhi…mà lãnh đạm, ôn nhu. Ở người nàng có khí chất trời sinh, càng ngắm càng bị thu hút. Không phải dạng đặc biệt quyến rũ, lại đầy ắp phong tình. Khuôn mặt trắng nõn. Nổi bật là đôi mắt sâu thăm thẳm như mặt hồ sâu không gợn sóng, có thể nhấn chìm người đối diện. Cử chỉ cao quý từ xương tủy. Khóe miệng luôn mỉm cười rất nhẹ, làm người khác không biết suy nghĩ thực sự. Sự bí ẩn của nàng vô cùng hấp dẫn. Tài chơi cờ xuất sắc, chưa bao giờ thua bất kỳ ai. Luận về vẻ ngoài, nàng tựa bạch hồ, không ai có thể khống chế, lại làm người ta luôn muốn chiếm hữu. Luận về cơ trí, nàng nhận thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Nàng như thế, khiến kẻ thù như Thác Bạt Chân, Thác Bạt Ngọc, Tưởng Nam, Bùi Vận vừa yêu vừa hận. Yêu nàng tài sắc vẹn toàn. Hận nàng tuyệt tình tàn nhẫn, là đối địch của họ.
Lý Vị Ương như một mặt cuồng loạn của tôi. Trở về quá khứ, trả thù từng người hại mình, đủ cay độc, đủ lý trí, đủ lạnh lẽo… Lý Vị Ương tựa hình mẫu lý tưởng mà bản thân tôi luôn khát khao. Trước trừng phạt nàng tạo ra, tôi thấy vui vẻ, không hề ghê sợ chút nào. Tôi còn hâm mộ nàng, mặc bao máu tanh trên tay nàng, tôi vẫn khâm phục nàng. Tôi cực mong chờ phân cảnh con mồi nàng dụ rơi vào bẫy, hay nàng tỏa sáng trước đám đông. Một Lý Vị Ương nổi bật như vậy, không thể không kìm lòng mà yêu thích, tựa như độc dược ngọt ngào nhất vậy.
Tuy nhiên, tôi thấy cuộc đời của nàng khổ quá, mệnh nàng dài nhưng nhiều chông gai quá. Ba mươi sáu năm đau đớn kiếp trước, đến kiếp này không hề khá hơn. Vị Ương vì báo thù mà chen chân vào vòng xoáy đấu tranh giữa các hoàng tử. Cuối cùng nàng dùng hiểu biết về vị minh hữu lớn nhất – Hoàng đế để thắng canh bạc này. Song nàng phải trả cái giá đắt. Máu trên tay nàng không ít, máu của người thân lại khác. Đàm thị, Bạch Chỉ, Mặc Trúc, lão phu nhân…là người thân của nàng. Nàng tỏ ra xa cách họ, là chứng minh cho vị trí của họ trong lòng nàng. Và họ đã bỏ mạng. Khi nàng chìm trong vui sướng, ông trời trả nàng một đòn chí mạng. Vị Ương dù tàn nhẫn cùng cực, nhưng vẫn là con người, có trái tim. Nàng bảo hộ những người nàng coi trọng an toàn, chu đáo. Sai sót xảy ra, đây là lần thứ hai sau khi trùng sinh, nước mắt nàng giàn dụa. Nàng ôm Mẫn Chi rời đi cùng Triệu Nguyệt. Tôi biết số mệnh của nàng chưa dừng lại tại đây. Nàng sẽ bị cuốn vào những vòng xoáy mới, có khi còn to lớn hơn cái cũ. Lý Vị Ương là nữ chính mạnh mẽ và tài giỏi nhất, cũng là người đi trên con đường gian nan nhất.
Một người như Lý Vị Ương thu hút khá nhiều nam nhân, theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Họ toàn là vương thân quý tộc, thân thế cao quý, không kết thù hận cũng là mang mối tình si. Mối lương duyên của nàng là chủ đề gây tò mò nhất. Từ đầu đến cuối, theo tôi thấy, Nguyên Liệt là người hoàn toàn xứng đáng.
“Có chuyện gì cứ nói với ta, đừng một mình gánh vác tất cả, nàng sẽ thấy mệt”.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên ta, ta chẳng sợ phải đối địch với cả thiên hạ”
Bỏ qua sự thực hắn là kết quả của một cuộc hôn nhân cận huyết mà không dị tật, lại mang vẻ đẹp mê người, hắn là nam nhân mọi người ngưỡng mộ. Tác giả không hoàn toàn phủ nhận hệ quả của gen phối cận huyết, Nguyên Liệt, ban đầu tên Lý Mẫn Đức, có vóc dáng nhỏ hơn tuổi, làm Vị Ương luôn nghĩ hắn nhỏ tuổi hơn mình. Về sau, để phù hợp theo đuổi Vị Ương, Nguyên Liệt phát triển và trưởng thành một cách thần tốc. Quả thật việc này dập tan mọi nghi ngờ khả năng Nguyên Liệt chỉ là đường đệ của Vị Ương. Nó tăng kỳ vọng vào một hạnh phúc đôi lứa của họ.
“Ta không sợ nàng”.
“Vừa rồi nàng hỏi ta có sợ nàng hay không. Ta nói cho nàng biết, cho dù nàng biến thành dáng vẻ thế nào, giết người, hại người, cho dù là yêu quái ăn thịt người ta vẫn không sợ nàng”.
Vị Ương phần đầu coi hắn là một đứa trẻ, thậm chí là quân cờ nàng dùng để lấy lòng Tam phu nhân, thậm chí còn từng định bỏ mặc hắn. Lý Mẫn Đức là tiện tay mà cứu được. Một lần tiện tay kéo theo một loạt sự kiện diễn ra sau đó. Lý Mẫn Đức bám theo nàng, thật lòng quan tâm chăm sóc nàng. Chẳng ai hay, mầm mống tình cảm đã cắm rễ sâu vào trái tim hắn. Theo thời gian, hắn dần lớn hơn, hiểu chuyện hơn. Hắn tiếp xúc với nhiều loại người, thường xuyên sử dụng thân phận Hoàng tử Việt Tây để giúp Vị Ương. Lý Mẫn Đức lúc đó, là một nam nhân ôm mối tình đơn phương sâu sắc không cách nào bày tỏ, chỉ cố gắng dùng hành động thể hiện tâm ý. Hắn có lẽ nhìn ra tình cảm của mình với vị đường tỷ xinh đẹp tài giỏi kia rất sớm. Hắn nhận thức được sự khó chịu và giận dữ mỗi khi Thác Bạt Chân hay Thác Bạt Ngọc đến gần nàng. Hắn lo lắng, sốt ruột, tìm mọi phương pháp cứu nàng không màng thân thể mình khi nàng bị mưu hại. Lý Vị Ương giống bao người khác, nghĩ hắn đơn giản là gắn bó với tỷ tỷ hắn, mà không biết không khí kỳ lạ manh nha giữa hai người.
“Khi đó, từ trong nước nàng cứu ta ra, nàng nói từ nay về sau sẽ là bằng hữu của ta, người thân của ta. Sau khi mẫu thân chết, nàng ở lại bên cạnh ta, nói rằng sẽ không bỏ lại ta một mình, cả đời sẽ làm bạn với ta? Hiện tại thì sao, tất cả thay đổi ư? Vì sao? Bởi vì ta không còn là Tam thiếu gia Lý gia không nơi nương tựa? Bởi vì nàng cảm thấy ta không còn là trách nhiệm của nàng nên sẽ bỏ rơi ta? Nàng căn bản không đặt ta ở trong lòng có phải không? Nàng bảo ta đi tìm nữ tử ta thích, ta nói cho nàng biết, người ta thích chỉ có một mình nàng thôi!”
“Ta biết nàng sẽ không yêu ai, mà chẳng lẽ cũng không cho phép ta yêu nàng?”
“Ta biết, Thác Bạt Ngọc thích nàng, Thác Bạt Chân cũng muốn có được nàng, nhưng nàng chưa từng thích ai, như vậy ta thì sao, nàng chưa từng cự tuyệt bọn họ rõ ràng, vì sao đẩy ta đi.. Trong lòng nàng, ta là người dễ vứt bỏ nhất sao…”
“Để ta yên lặng thích nàng cũng không được sao?”
Lý Mẫn Đức trở thành một nam nhân rất đẹp, thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái. Gan hắn cũng lớn hơn. Hắn không giữ khoảng cách với Vị Ương nữa. Hắn lợi dụng việc nàng vẫn coi hắn là đứa trẻ để gần gũi nàng, dù nhiều lúc, việc nàng coi hắn như hài tử khiến hắn rất khó chịu. Mọi thứ dần dần thay đổi. Lý Mẫn Đức thành Nguyên Liệt. Hắn hay tự mình quyết định. Nô tỳ của nàng nghe lời hắn hơn. Tình cảm sâu sắc của hắn không thể kìm nén được nữa mà bộc lộ nhiều hơn. Người ngoài cuộc như độc giả, Bạch Chỉ, Triệu Nguyệt, Mặc Trúc hay Tưởng Nguyệt Lan đều nhìn rõ tình ý ấy. Mỗi Vị Ương là không. Dường như nàng mơ hồ nhìn ra được, song lại không dám tin vào suy nghĩ đó. Cho đến khi mọi thứ hắn làm cho nàng rõ ràng đến mức nàng chỉ biết trốn tránh. Hắn bị từ chối, hết lần này đến lần khác. Hắn chịu được. Miễn là có thể ở bên cạnh nàng, hắn nhẫn được. Những câu nói như kim nhọn đâm vào tim hắn không làm hắn đau đớn như việc không nhìn thấy nàng, gặp nàng, nói chuyện với nàng. Tôi nhiều lần ngậm ngùi thở dài. Nguyên Liệt à, ngươi muốn hái hoa hồng đẹp đầy gai thì nên cố gắng một chút, kết quả sẽ xứng đáng với cái giá phải trả.
“Nàng thích yên tĩnh, ta cố sức trở nên bình ổn; nàng thích người dịu dàng, ta bắt buộc bản thân trở nên dịu dàng; nàng không thích người khác bức nàng, ta chỉ yên lặng thích nàng, bảo vệ nàng, cho dù nàng vĩnh viễn không tiếp nhận tình cảm của ta, ta cũng có thể ở bên nàng cả đời. Chỉ cần nàng không nói lời cự tuyệt, ta vẫn luôn giữ giấc mộng của mình. Mà trái tim của ta cũng là máu thịt, ta sẽ bị thương, sẽ thấy đau. Nàng biết rõ tất cả lại cố ý giả bộ không biết, hiện tại lại dùng hai chữ tình thân để khái quát. Ta đây là gì? Tính là cái gì? Rốt cuộc tính là cái gì? Trong lòng nàng ẩn chứa thật nhiều, trả thù, oán hận… đến khi nào mới đến phiên nàng, đến phiên ta…”
Có ai là không cảm động trước một nam nhân trong mắt chỉ có người mình yêu mà không có nữ nhân nào khác? Có ai không thương xót một nam nhân vì người mình yêu mà không quản tính mạng, hết đỡ tên độc cho nàng, lại vì nàng mà vào sinh ra tử, rồi phát sốt? Có ai không đổ trước người luôn coi người mình yêu là nhất, là cả thế giới? Có ai không ngã gục trước sự kiên trì bền bỉ, một lòng chung thủy? Lý Vị Ương là nữ nhân, nàng không rung động mới là kỳ lạ. Điều quan trọng là tình yêu đó thuần khiết. Nguyên Liệt yêu nàng căn bản nàng là Lý Vị Ương, chỉ là Lý Vị Ương thôi. Không phải mỹ sắc, không phải tài hoa, đơn giản là con người nàng. Hắn sẵn sàng ở bên nàng bất chấp tất cả. Hắn không bó buộc nàng mà cho nàng lựa chọn. Hắn tình nguyện rời xa vị trí Hoàng tử Việt Tây kia để ở lại bên nàng làm Tam thiếu gia nhỏ bé. Đồ hắn tặng cho nàng, tuyệt đối không nhận lại. Giống như trái tim của hắn, một khi trao đi rồi, thì vĩnh viễn thuộc về nàng mà thôi.
Hắn cõng nàng, nhanh chóng đi về phía trước. Đùa giỡn cũng được, thổ lộ cũng tốt, đều là kìm lòng không được, bất giác nói ra. Hắn sao nỡ làm nàng khó xử, lại không có người thân thiết với nàng hơn. Một đường này, hắn muốn đi cùng với nàng, muốn cứ cõng nàng như vậy, để nàng toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn! Cho dù phải trả giá bao nhiêu hắn đều chấp nhận!
Vì tấm chân tình đó, khối băng trong tim Vị Ương hiện vết nứt. Nàng không nhận ra, nhưng người khác nhìn thấy. Như Thác Bạt Ngọc, đều bị từ chối, nhưng hắn bị nói thẳng ra mặt, còn Nguyên Liệt được xem kịch. Lý Vị Ương chưa từng lo cho người nào như lo cho Nguyên Liệt. Khi hắn ốm nặng, nàng một lòng ở bên chăm sóc. Khi hắn bị thương, nàng lo lắng băng bó, cầm máu, trách hắn làm nàng không yên tâm. Ngày trước nàng nhìn Mẫn Đức thấy không có gì đặc biệt. Bây giờ, một nụ cười của hắn đã có thể quyến rũ nàng. Nàng còn thấy khó chịu khi Cửu công chúa muốn bám lấy Mẫn Đức. Nàng đẩy hắn đi thật xa, là lo cho an nguy của hắn. Thâm tâm nàng vẫn quyến luyến nhu tình ấm áp đó. Nói Vị Ương không có tình cảm gì, chính là nói dối. Nguyên Liệt cũng biết vậy. Chiếm được trái tim Vị Ương là cả một cuộc trường kỳ kháng chiến. Đến gần nàng, cầm tay nàng, vuốt má nàng, tựa vào nàng, hôn nàng… Hắn từng chút một đánh đổ phòng tuyến trong lòng nàng. Hắn làm mặt hồ êm ả gợn sóng.
Ngoài ra, Lý Vị Ương là người hiểu Nguyên Liệt nhất. Và Nguyên Liệt là người duy nhất nắm rõ mọi suy nghĩ và mưu kế của Lý Vị Ương. Hắn biết nàng muốn gì, thích gì, thật tâm mong điều gì. Giữa hai người có sự hòa hợp ăn ý đến kỳ lạ, tựa như thỏa thuận từ trước, lại tựa tâm hữu linh tê. Chính vì điều đó Nguyên Liệt có thể khẳng định Lý Vị Ương cũng có tình cảm với mình mà không ngại tiến tới gần đối phương. Do hiểu nhau như thế, hai người thường không giấu diễm cảm xúc chân thực hay đeo mặt nạ. Lý Vị Ương trước Nguyên Liệt lộ ra vài phần dịu dàng, ngượng ngùng của thiếu nữ. Nguyên Liệt băng lãnh thì tỏ ra hết mực yêu chiều, quan tâm. Họ có thể thẳng thắn bàn luận nên giết kẻ nào như thế nào, bày kế hại kẻ kia ra sao. Đây là sự thoải mái hiếm có trong cuộc sống của họ.
Lý Mẫn Đức mở to hai mắt, nhìn thấy Lý Vị Ương nước mắt đầy mặt, trong mắt lộ ra sự khó hiểu, đưa tay định chạm vào mặt nàng, nhưng phát hiện mình vừa vươn tay trên mặt nàng sẽ vương đầy máu tươi đỏ au. Hắn hiểu ra, máu này đều là của mình, đành lộ nụ cười sầu thảm.
Tuy nội tạng trong người đều khó chịu như bị dịch chuyển, nhưng hắn chỉ cắn chặt răng, nghĩ rằng lần này cũng không có gì đáng ngại, giống như trước kia vậy, nhịn một chút sẽ qua! Đặt tay nàng lên ngực mình, hắn thì thào nói: “Ta ở ngay bên cạnh nàng, đừng khóc, đừng khóc…”
Thực ra Lý Vị Ương có nỗi khổ tâm khó nói, mà nếu là tôi, tôi sẽ xử trí giống như nàng. Kiếp trước nàng hy sính tất cả vì tình. Nàng bị phụ bạc, oán giận sâu đến nỗi trùng sinh. Dù kiếp này thành tiểu cô nương, trái tim nàng đã nguội lạnh. Tâm hồn nàng chẳng còn trẻ trung. Lý trí nàng được mài sắc nhọn. Sự thất vọng cùng cực về tình yêu khiến nàng không muốn yêu bất kỳ ai. Đó là lý do nàng không bị chao đảo trước mỹ nam kế, vẫn giữ được sáng suốt đến cuối cùng. Ấy vậy mà nàng bắt đầu rung động trước Nguyên Liệt trẻ tuổi mỹ mạo song toàn. Nàng không thừa nhận, một mực phủi đi mọi xúc cảm. Về sau, nàng đuổi hắn đi là do nàng lo hắn sẽ gặp nguy hiểm. Mà sự thật thì hắn đã gặp nguy hiểm. Có thể thấy, Lý Vị Ương chưa bao giờ từ chối Nguyên Liệt bằng nguyên nhân nàng không thích hắn (một cách thật lòng). Trái tim nàng sớm đã lưu giữ hình ảnh nam nhân sáng chói này và cả nụ cười rạng rỡ mỗi khi thấy nàng.
– Cậy mạnh như vậy, đệ cố ý muốn để ta bất an? Hay cố ý chọc giận ta?
– Nàng để ý đến ta có phải không?
– Nếu đệ không nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ không bao giờ đến thăm đệ nữa!
– Ta hẳn nên cảm ơn bọn họ, nếu không có bọn họ, nàng sẽ không chăm sóc ta như vậy.
Nguyên Liệt và Lý Vị Ương nói là đường tỷ đệ, song lại không cùng huyết thống. Mối quan hệ đó chỉ trói buộc họ một cách yếu ớt. Lý Vị Ương không cần thanh danh nên không quan tâm. Nguyên Liệt không phải người Đại Lịch càng không để ý. Còn khi về Việt Tây, Lý Vị Ương là Quách Gia, không chút dính líu tới Húc vương. Trở ngại lớn nhất giữa hai người chủ yếu là chướng ngại tâm lý của Lý Vị Ương. Cùng có vô số tác động khách quan từ mọi kẻ địch nhưng tôi tin với khả năng của họ, giải quyết là chuyện bình thường.
“Hắn thích ta, không có lý do. Không so đo thân phận, không cần được hay mất, thuần túy chỉ vì ta là ta, cứ như vậy thích ta. Ta là Lý Vị Ương thì sao? Hoặc là người khác? Cũng có thể sau này ta biến thành bộ dáng gì nữa hắn đều không để ý. Được người như vậy thích, thật ra là một chuyện đáng vui mừng”.
Lý Vị Ương và Nguyên Liệt có đôi nét giống nhau. Đều là những con người bị chà đạp mà vươn lên, họ mạnh mẽ kiên cường và lý trí hơn tất thảy. Tỏ ra không quan tâm đến ai nhưng kỳ thực là một lòng với người mình để tâm. Vẻ ngoài Nguyên Liệt tuấn lãng không ai sánh bằng. Vị Ương mang tư vị và phong tình hấp dẫn, bạch lan thanh cao lãnh đạm. Trí thông minh của hai người vừa xứng. Lòng chiếm hữu hai người đều cao. Vị Ương hy vọng lấy được phu quân chỉ có mình mình. Nguyên Liệt ngoài Vị Ương không hề để mắt đến ai khác, mặc kệ mỹ nhân kế này nọ. Tính hắn còn hay ghen. Bên cạnh Vị Ương luôn có nhiều nam nhân tài hoa xuất chúng chú ý đến nàng, dù là ý tốt hay ý xấu. Hắn ghen tỵ với tất cả mọi người. Song hắn tin tưởng Vị Ương vô điều kiện. Hắn biết nàng sẽ không động tình vì những kẻ vô vị đó. Vị Ương cũng có niềm tin vào hắn, tin là hắn sẽ xuất hiện ở giờ phút quan trọng, tin là hắn không phản bội nàng. Một người nghĩ chủ ý, một người thực thi. Một cặp bài trùng. Có thể kết luận, Lý Vị Ương và Nguyên Liệt là một đôi trời sinh.
Họ tốt nhất nên đến với nhau. Lý Vị Ương là ánh sáng chiếu rọi thế giới tăm tối của Nguyên Liệt, là chấp niệm thẳm sâu và duy nhất của hắn. Nguyên Liệt thì có thể cho Vị Ương tình yêu đơn thuần nàng muốn. Hắn có sự tàn nhẫn của Thác Bạt Chân, có trí thông minh tuyệt đỉnh, nàng có thể gửi gắm vào hắn. Hắn lại mang sự ôn nhu, dịu dàng của Thác Bạt Ngọc, sưởi ấm trái tim đã đóng băng của nàng. Sẽ không còn ai yêu nàng chân thành và sâu đậm như Nguyên Liệt. Vì thế, tôi hy vọng, nàng không tiếp tục trốn tránh nữa.
“Ta thích nàng, không liên quan đến bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, ngay cả chính nàng cũng không thể ngăn cản”.
“Ta thích nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng, ta sẽ bát chấp tát cả. Ta thích nàng, dù khó khăn cũng muốn để nàng vui vẻ”.
“Ta có thể bị thương vì nàng, chịu đau vì nàng, chết vì nàng, vì nàng có thể phụ hết mọi người trong thiên hạ. Ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn nàng cười với ta, nhớ được sự tồn tại của ta, nhớ được rằng ta yêu nàng. Cho nên ta không hối hận đi cùng nàng đến nơi này, cho dù chết ở đây, ta cũng sẽ không hối hận.”
Trong quyển một, Thác Bạt Chân có vai trò mấu chốt. Hắn là nguyên do Lý Vị Ương trùng sinh, là cội nguồn của mọi thù hận và tội lỗi. Hắn giữ tính cách từ kiếp trước nên Lý Vị Ương rất hiểu. Thủ đoạn ngoan độc, tâm cơ thâm trầm…hắn hợp làm vua. Chỉ là hắn phạm sai lầm khi đối nhân xử thế. Hắn hơn Thác Bạt Ngọc ở chỗ quyết đoán, sẵn sàng giết người cho mục địc của mình. Quyết tâm của hắn lớn hơn bất cứ ai. Tài trí của hắn gần như sánh ngang với Lý Vị Ương. Vị Ương thi thoảng không đoán được suy nghĩ của hắn. Nhưng Vị Ương không để hắn đắc ý lâu. Hắn đã có gan gây chuyện thì phải có gan nhận quả báo. Đôi lúc tôi thấy hắn ấn tượng thật, song nhiều khi lại thấy ghê tởm. Hắn đối xử với Vị Ương kiếp trước ra sao, tâm lý hắn biến thái thế nào, đều thể hiện rõ ràng. Thác Bạt Chân thuộc loại người có mới nới cũ, không biết trân trọng người bên cạnh, thích chinh phục, thứ không có được càng muốn đoạt lấy. Vì thế kiếp này hắn yêu Vị Ương, vừa yêu vừa hận. Tôi thật mong hắn biết đây là báo ứng của hắn. Đoạn kết quyển một có ghi rằng hắn nằm mộng thấy sự thật. Hắn có vẻ không tin, nhưng suy nghĩ kỹ hẳn phải nhận ra là nó là lý do hợp lý cho sự hận thù không thèm che giấu của Vị Ương. Thác Bạt Chân bại dưới tay Vị Ương và phụ thân hắn. Nàng đã đạt được mong muốn của mình. Nàng cho người chặt chân hắn, đâm mù mắt hắn, cắt gân hắn… Rồi hắn sẽ chết dần chết mòn trong tủi nhục. Cuộc đời của Lý Vị Ương sẽ không còn người tên Thác Bạt Chân này nữa.
Trong phần ngoại truyện có kể về việc linh thức của Vị Ương trở về kiếp trước, chứng kiến kết cục của Lý Trường Nhạc cùng Thác Bạt Chân. Lý Trường Nhạc vốn là tiểu tam, nên đương nhiên không thể có kết cục tốt đẹp. Ả cướp Thác Bạt Chân khỏi Lý Vị Ương, rồi lại bị chính cháu gái của mình, một người có nhiều nét tương đồng với Lý Vị Ương, cướp đi. Điều này là dễ đoán. Nhưng làm tôi phải suy nghĩ là cách đối xử của Thác Bạt Chân với người giống Lý Vị Ương. Lý Vị Ương rất tốt, rất tài giỏi, rất xinh đẹp, song nàng quá mạnh mẽ, quá ương ngạnh. Mà Thác Bạt Chân thì muốn có một người nghe lời. Có lẽ hắn yêu Lý Vị Ương, nhưng bị tính cách của Lý Vị Ương làm chán ghét, lo sợ. Hắn muốn Lý Vị Ương cúi đầu nhận sai, muốn nàng chịu thua. Tiếc là hắn không hiểu rõ nàng. Hắn đẩy nàng vào lãnh cung khiến nàng càng hận hắn, hận sâu sắc, nguyền rủa hắn ngày qua ngày. Nàng nói hắn không biết yêu, hắn giả vờ tình nồng ý mật với Lý Trường Nhạc cho dù biết rõ bộ mặt thật của ả ta. Nàng nói hắn sẽ không có hạnh phúc, hắn thề sẽ cho nàng thấy hai người Đế Hậu bên nhau thân thiết. Tuy nhiên, kết thúc không khác với những gì Vị Ương dự đoán. Thác Bạt Chân thì ngày ngày sống trong lo sợ, đêm mơ thấy khuôn mặt đầy máu của Vị Ương, ngày nhớ đến kỷ niệm vui vẻ của hai người. Hắn cảm thấy thích thú khi liên tưởng Phi Nguyệt đến một Lý Vị Ương nghe lời. Dường như đối với Lý Vị Ương đã không còn là tình yêu mà là một loại chấp niệm ám ảnh sâu đậm. Kỳ thực tôi còn muốn trước khi chết nhìn thấy Lý Vị Ương đang đứng đó chứng kiến tất cả, tựa như Lý Trường Nhạc vậy. Tôi muốn thấy hắn vừa vui vẻ vừa thống khổ. Tiếc là đang dang dở thì Vị Ương tỉnh mộng mất rồi.
Về phần Thác Bạt Ngọc, kiếp trước vì sự nhân nhượng của mình mà thua Thác Bạt Chân. Kiếp này tính cách hắn y nguyên như thế. Chỉ là Lý Vị Ương xuất hiện và thay đổi mọi thứ. Nhắc đến Thác Bạt Ngọc, người ta hay nhớ đến mối tình si với Lý Vị Ương. Hắn tỏ rõ tình cảm của minh, mọi người đều biết. Mẫu phi hắn ngăn hắn tiếp xúc Lý Vị Ương, hắn nói vị trí Chính phi chỉ dành cho nàng. Thái hậu nhận Vị Ương làm nghĩa nữ, thành cô cô hắn, chặt đứt tình cảm của hắn, hắn vẫn ngày đêm nhớ mong. Mục tiêu ngôi vị Hoàng đế càng trở nên sáng rõ, vì khi đó, hắn sẽ có thể lấy nàng. Đoạn nghiệt duyên này khiến tôi thấy thương cảm cho hắn. Thác Bạt Ngọc là người, bị tổn thương hết lần này đến lần khác, hắn cũng biết đau. Mỗi lần Vị Ương thẳng thắn từ chối hắn, tôi chỉ biết lắc đầu. Tuy nhiên, dù Vị Ương có đồng ý, tôi không ủng hộ hắn đến với nàng. Lúc đó bên cạnh Vị Ương có Thác Bạt Chân và Lý Mẫn Đức (Nguyên Liệt). Hắn không đủ nhẫn tâm hay nhìn việc sâu xa như Thác Bạt Chân. Hắn không hiểu Vị Ương hay đủ dịu dàng như Lý Mẫn Đức. Bên cạnh đó, Vị Ương đã nhìn được tình yêu của hắn vốn thực sự là gì. Tình yêu đó bắt nguồn từ sự hứng thú đơn thuần với trí thông minh của Vị Ương. Hắn giống Thác Bạt Chân, đều cho rằng Vị Ương đáng để lợi dụng. Bản thân hắn còn cho rằng hắn nguyện để nàng lợi dụng hại Tưởng gia và Thác Bạt Chân. Hắn không nghĩ đến rằng nàng cũng là đang gạt chướng ngại cho hắn. Con người này thuộc dạng hay mượn lý do biện hộ cho các hành động của mình. Một tình cảm không thuần khiết như thế sẽ không bền vững. Lý Vị Ương từng trải qua điều này nên nàng rất kiêng kị. Trợ giúp Thất hoàng tử nằm trong kế hoạch lật đổ Thác Bạt Chân, không hề có chút tư tình nhi nữ. Trông thì có vẻ phũ phàng, nhưng đó là điều nên làm của một người nhìn xa trông rộng. Tại đoạn kết quyển một, Thác Bạt Ngọc khi biết chân tướng sau cùng thì hộc máu. Tôi không rõ liệu hắn đã chết chưa, có vẻ là chưa, nhưng hắn sẽ không tiến tới ngôi cao kia được nữa, mãi mãi không có được Lý Vị Ương nữa.
Quyển một chủ yếu về quá trình Vị Ương trùng sinh và báo thù từng kẻ hại nàng kiếp trước. Quyển hai chắc hẳn gặp kẻ thù mới. Vì cuối quyển một, tác giả cắt đứt quyết tuyệt. Thác Bạt Chân chết. Từng kẻ mang hận thù với nàng xuống hoàng tuyền, An Quốc công chúa, Lý Trường Nhạc, toàn bộ Tưởng gia, Thái hậu, Hoàng hậu, Thái tử, Đại phu nhân, Liên phi,…Kể cả những người thân thiết cũng ra đi, Lý lão phu nhân, Bạch Chỉ, Mặc Trúc, Đàm thị, Tôn Duyên Quân… Thác Bạt Ngọc tương lai mờ mịt, về sau chắc đi cùng những người vừa liệt kê thôi. Lý Tiêu Nhiên sớm bị Hoàng đế để ý, con đường phía trước sẽ không dễ dàng gì. Trong Lý phủ còn Nhị phu nhân, Lý Thường Tiếu, Tưởng Nguyệt Lan…đều chỉ còn một kết cục. Những người như Tưởng Nam, Nguyên Dục, Vĩnh Ninh công chúa thì do ở Việt Tây nên được sống và dành cho quyển hai. Chẹp, thật cảm thấy tác giả cũng không nhân từ mấy…
Tại quyển hai, cuộc sống của Vị Ương có thay đổi lớn. Nàng nhờ duyên số mà thay Tiểu Man, một cơ hát đã chết nhận lại thân phận là nữ nhi Quách gia, đồng thời lần lượt gặp Nguyên Dục, Vĩnh Ninh công chúa và Tưởng Nam. Quách gia rất tốt, hơn hẳn Lý gia ngày trước. Người Quách gia hào hiệp trượng nghĩa, quang minh lỗi lạc. Họ đối xử với Vị Ương thập phần thân thiết. Lòng nàng mềm đi nhiều, đôi lúc thấy bản thân mình chính là Quách Gia Quách tiểu thư chứ không còn đơn thuần đóng kịch nữa. Tại đất Việt Tây, gặp lại Nguyên Liệt là điều đương nhiên. Vị Ương không còn trốn tránh mà thẳng thắn đón nhận tình cảm đó. Lật đổ Bùi hậu là điều vô cùng khó, nếu không có sự trợ giúp của Nguyên Liệt, nàng sẽ gặp nhiều trắc trở. Tình cảm của họ phát triển ngày một nồng thắm. Nguyên Liệt chỉ hiềm chưa gào thét ra bên ngoài Vị Ương là người của hắn thôi. Có sự xuất hiện của vài tình địch không có uy hiếp đáng kể như Nguyên Anh và Quách Đạo, thể hiện sức hút mạnh mẽ của Vị Ương. Cơ mà đôi lúc cảm thấy kéo dài lê thê thế này không ổn lắm @@ cứ nhàm nhàm chán chán. Tìm cách kết thúc một cách gọn gàng là tốt rồi.
Tôi đọc bản edit, cũng biết không phải 100% giống nguyên tác, song tôi vẫn ấn tượng với tác giả này. Có thể thấy Tần Giản tốn rất nhiều công sức cho mỗi âm mưu trong truyện. Nội dung không quá mới lạ, nhưng lại được xây dưng tốt. Các sự kiện, sự việc xảy ra hợp lý, logic. Nhân vật tuy nhiều, song đều có màu sắc riêng, không ai lẫn với ai. Lý Vị Ương và Nguyên Liệt đã thành công trở thành một trong số những cặp nam nữ chính tài giỏi nhất tôi từng biết.
P/S: Tác phẩm này được dựng thành drama, do Đường Yên và La Tấn đóng vai chính, nhưng lại thay đổi nội dung theo lịch sử về Bắc Ngụy Văn Thành Đế và Phùng hoàng hậu. Mọi người ban đầu lên án gay gắt lắm, vì film chỉ giống tên, còn cốt lõi thay đổi hết. Trùng sinh mà, cái Cục điện ảnh làm chặt ghê. Tôi thì thích Đường Yên và La Tấn, nhưng họ không phải là nhân vật trong lòng tôi (Thác Bạt Tuấn thành nam chính chứ không phải Nguyên Liệt nữa rồi). Khi film chiếu tôi có xem, cứ tự nhủ không phải là Vị Ương và Nguyên Liệt tôi biết là được. Nội dung hoàn toàn khác, coi như là tác phẩm mới, trùng tên, trùng nhân vật. Film cũng có điểm hay riêng, miễn là không đem so với truyện thì sẽ không thất vọng.
P/S 2: Mới biết được đây là một đạo phẩm. Quả thực không biết nên nói gì nữa
Chuyên mục: Góc truyện