[Diễm quỷ]
Văn học
,
Đam mỹ
Contents
[Diễm quỷ] | Trong yêu có hận, trong hận có yêu
Chuyện yêu hận chính là những cái khó lý giải của con người một khi đã vướng vào một chữ “tình”. Và yêu hận càng sâu, càng đậm khi một chuyện tình bị người đời cho là “kinh hãi thế tục”.
Tôi là người rất thực tế, nên khi biết đến “Diễm Quỷ”, thái độ đầu tiên chính là “huyền huyễn sao, thôi không thích”. Nhưng không biết vì sao, có lẽ, chính là vì tác giả của cuốn sách, và cũng vì niềm tin tôi dành cho Công Tử Hoan Hỉ, nên tôi đã quyết định đặt mua cuốn sách này.
Công Tử Hoan Hỉ với giọng văn nổi tiếng nhẹ nhàng, sâu sắc. Chỉ với hai tính từ này, đương nhiên là không đủ để lột tả hết toàn vẹn tài hoa của một người tác giả, nhưng tôi chắc chắn, mọi người sẽ đồng ý với tôi, và có thể sẽ có nhiều hơn hai tính từ để nói về văn phong của tác giả, sau khi đã đọc Diễm Quỷ.
Tôi đã đọc quyển sách này ba lần. Và vẫn nguyên vẹn như lần đầu tiên, Diễm Quỷ làm tôi khó xử. Từ những dòng chữ đầu tiên đã như có ma lực lôi kéo tôi vào trong thế giới vừa u ám tang thương, lại vừa khấp khỏi những tia sáng với những hy vọng. Từng câu chữ dựng lên trong tâm tưởng tôi một cuộc sống bình dị, hết sức bình dị. Nhưng câu chuyện thực sự lại ẩn đằng sau sự bình dị ấy.
Diễm Quỷ Tang Mạch kiều diễm với lớp trang điểm dầy cộm, không lúc nào mà con quỷ buông xuống lớp phấn son. Đã là quỷ, lại còn trát lớp phấn dày trắng toát, đôi mày kẻ đen sắc sảo cùng đôi môi đỏ thắm, một hình tượng hết sức thiếu cảm tình. Thế nhưng, người đời có câu, đừng nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Chúng ta không thể nào đánh giá một con người chỉ với ngoại hình của họ. Tôi tin câu nói ấy và càng tin hơn, khi biết về những bí mật chôn sâu tận đáy lòng của Tang Mạch.
Một cô hồn dã quỷ, nhưng lại sống chân tình. Ba trăm năm ân đền oán trả, thử hỏi có được một con quỷ nào như thế, và thử hỏi, có một sáng tạo nào diễm lệ đến như vậy.
Mỗi một Tang Mạch, sẽ là một lời dèm pha. Nhưng Tang Mạch chẳng quan tâm, bởi vì yêu, hắn chấp nhận, dâng hiến tất cả để đổi lấy một đời hận chính người mình yêu. Tang Mạch hận Không Hoa.
Một Minh chủ âm giới, vì một lần đi trải qua cái gọi là thất tình lục dục, lại gieo nhân tình vào lòng một nam nhân. Cho tận đến ba trăm năm sau, hắn mới nhận ra, là bản thân đã ngồi ở chiếc ghế cao cao nơi tối tăm nhất tam thế bao lâu và đã vô tâm vô tình lâu đến chừng nào. Thế nhưng, hắn vẫn còn may mắn, vì Tang Mạch hận hắn, chỉ vì Tang Mạch yêu hắn.
Tôi phải đọc rất chậm, rất kĩ. Một đoạn văn đọc xong thì dừng lại một lúc lâu mới chuyển sang một đoạn văn khác, vì tôi muốn mình thật sự được bước vào thế giới đó, dù chỉ là trong tưởng tượng. Và dường như tôi thành công, với lời văn chậm rất chậm, lại gây nhiều ấn tượng, tôi như thật sự đi lạc, để khi gấp lại quyển sách, chợt thấy hoang mang cảm thấy những thống khổ mà Tang Mạch hứng chịu đã một chút thấm qua mình. Trong tim không hẳn là nhói lên khi nhắm mắt lại là thấy một hình ảnh áo trắng bên cạnh một thân ảnh áo đen, mà còn là cái gì đó, như là một lớp bụi mờ, bám dính vào những thứ nó lướt qua, âm ỉ đến thật lâu sau mới thực sự thoát khỏi thế giới đó.
Nếu được hỏi, đâu là tác phẩm tuyệt vời nhất trong các tác phẩm tuyệt vời, tôi sẽ không ngần ngại mà nêu lên cái tựa sách “Diễm Quỷ”. Những người chưa đọc sẽ không thể thấu hiểu hết. Tuy nhiên, những người đã đọc, tôi tin chắc, sẽ rất khó để quên một tuyệt tác thế này.
Cảm ơn Công Tử Hoan Hỉ đã cho ra đời “Diễm Quỷ”, cảm ơn nhà xuất bản đã đem tác phẩm đến gần với đọc giả Việt hơn và cảm ơn dịch giả Dương Hoa Tự Tuyết đã cho tôi được chìm đắm trong những câu từ mỹ miều.
Chuyên mục: Góc truyện