[Re/Sp] Một số đam mỹ #12 (võng du + Hi Nguyệt Công Tử) – Trang 2 – 青石
Contents
- 1
[Re/Sp] Một số đam mỹ #12 (võng du + Hi Nguyệt Công Tử)
- 1.1 Nhặt chàng công ngốc về làm chủng điền
- 1.2 Thâu long chuyển phượng
- 1.3 Trùng sinh chi si tửu hữu diễn
- 1.4 Cuộc sống cổ đại của An Tử Tề
- 1.5 Lão tử kiếm tiền dễ dàng sao!
- 1.6 Bẻ cong chàng quân nhân
- 1.7 Tên ma vương ấy không dễ chọc
- 1.8 Nhược thụ
- 1.9 Xuyên việt chủng điền chi mãn đường xuân
- 1.10 Trọng sinh chi lãnh quân noãn tâm
- 1.11 Trùng sinh chỉ sủng nhĩ nhập hoài
- 1.12 Độc giả là thổ hào
- 1.13 Tiền sủng hậu ái
- 1.14 Thích bài này:
- 1.15 Có liên quan
[Re/Sp] Một số đam mỹ #12 (võng du + Hi Nguyệt Công Tử)
Bạn đang xem: [Re/Sp] Một số đam mỹ #12 (võng du + Hi Nguyệt Công Tử) – Trang 2 – 青石
Nhặt chàng công ngốc về làm chủng điền
Tác giả: U Hoàng Tử Lam
Nhìn tên đã biết, chủng điền văn.
Thụ gặp tai nạn xuyên vào con thứ của 1 nhà, vừa tỉnh lại đã biết mình xuyên, chấp nhận sự thật khá nhanh mà đi nghe bà nội phán ở riêng. Thụ không được sủng nên bị phân cho ngôi nhà với mảnh đất cằn ở rất xa. Thụ cứ thế mà bắt đầu cuộc sống trồng rau làm ruộng. Đoạn đầu đúng là quá qua loa luôn.
Thụ không có bàn tay vàng mấy, sống qua ngày cũng coi như tạm, được gia đình nhà bên chiếu cố rất nhiều. Một lần thụ nhặt được công bị thương trôi sông quần áo mắc vào võng đánh cá, thụ đem về chăm sóc. Công bị đập đầu vào đá trở nên ngốc nghếch. Thụ cứ thế mà chăm công. Công ngoan, thích bám thụ, cũng dần dần học được giúp đỡ thụ, từ từ rồi cũng thông minh lên. Phải cái công kén ăn nên thụ cũng luyện ra được tay nghề khá tốt. Sau, thụ lên trấn làm tiên sinh quản lý sổ sách aka kế toán cho 1 tửu lâu. Thụ không những giúp nghĩ ra nhiều phương pháp chế biến mới mà còn thay đổi cách chế biến của đầu bếp vốn nhạt nhẽo món nào cũng như nhau. Tửu lâu dần phát đạt, ông chủ cũng già rồi nên hồi sau chuyển nhượng siêu thị cho thụ.
Trong thời gian này, thủ hạ của công tìm đến. Công vốn là vương gia kiêm tướng quân, do trong quân có gian tế nên công bị thương ngã xuống vực. Công cũng dần nhớ ra rồi nhưng không chịu nhận, muốn làm chàng ngốc ở bên cạnh thụ thôi. Thụ cũng biết nhưng giả vờ như chưa phát hiện. Thủ hạ của công cũng coi như công vẫn bị mất trí nhớ. Sau này, mấy thủ hạ cùng giúp thụ quản lý tửu lâu, người làm chưởng quầy, người làm tiểu nhị…
Đoạn cuối, anh của công aka vua tìm đến, muốn công quay về nhưng công không chịu mà thụ thì cũng chả khách khí. Bạn vua này cũng biệt nữu lắm nhưng cũng sợ thằng em nên chả làm được gì. Sau rồi vua có đưa thụ đến biệt viện ở kinh vì kẻ hại công đã bắt đầu phát hiện hành tung của công. Vua mang thụ tránh đi để công thu thập bọn kia. Vài tháng sau công về. Done. HE :v
Kiểu văn chủng điền nên tả cuộc sống ruộng vườn nhiều chứ âm mưu đấu đá gì chả có. Công đi, giải quyết, về, chấm hết. Không có quá trình =)) Thế nên đoạn cuối cảm giác cụt cụt. Hơn nữa đến cuối còn có đoạn nói như kiểu gia đình hàng xóm tốt với thụ vì có nguyên nhân sâu xa gì đấy chứ không đâu chẳng ai tốt đến thế nhưng lại chẳng giải thích cái nguyên nhân sâu xa đấy gì cả. Mình thà tin có người tốt thế thật. 😐
Tình cảm công thụ vừa phải, không chậm không nhanh. Mới đầu thụ coi công như người thân mà chăm sóc. Công thì dính thụ, thích ôm thụ, hôn thụ. Sau rồi tình cảm dần dần nảy nở. Công nhớ lại rồi, trang ngốc nhưng đậu hũ vẫn ăn đều, thậm chí càng ngày càng tăng :v Thụ biết mà cứ thuận theo. Nhưng đến tít cuối hai người mới đi đến bước cuối. Đoạn giữa bù lại có H của thị vệ của công :v Hai bạn này sau này thụ càng ngày càng dụ, bề ngoài tưởng tinh tẫn nhân vong nhưng bên trong hoá ra thụ câu dẫn suốt làm công nghẹn đến mặt mày phờ phạc =))
.
Thâu long chuyển phượng
Tác giả: Tư Hương Minh Nguyệt
Công xuyên vào 1 trong 2 hoàng tử song sinh. Do “Trên không có 2 mặt trời, dân không có 2 vua”, “song long loạn thế” nên mẫu phi “trộm rồng chuyển phượng” thành “long phượng thai” khiến công phải giả gái mười năm. Lúc công xuyên là đứa bé kia được 6 tuổi rồi, bị chết ngạt trong đám cháy, là do mẫu phi hại, sợ tai ương, muốn giết chết đầu mối cuối cùng bởi sau này lớn thế nào cũng lộ.
Công nhẫn nhịn mười năm, ngầm nuôi thế lực, bề ngoài học theo Bình Ninh công chúa ngày xưa, tỏ ra hào sảng, thích luyện võ cưỡi ngựa, thích mặc nam trang ra ngoài nên không bị mọi người nghi ngờ. Năm nay công mười sáu, sắp phải kết hôn, mẫu phi muốn gả công cho cháu họ của mình nhưng công đã có người tốt để tuyển, chính là thụ. Thụ thi đậu tú tài xong thì đi du học khắp nơi, sau này đến kinh muốn tìm minh chủ để đi theo, một lần gặp được công thì tưởng công chính là tam hoàng tử – anh song sinh của công. Thụ và công rất hợp nhau, thụ coi công là minh chủ lý tưởng mà công thì coi thụ là hiền tài, cũng nhận định chọn thụ là phò mã.
Nói chung là công và mẫu hậu giằng co qua lại nhưng công dần hiển lộ thế lực, bà kia đấu không lại. Sau, công ra chiến trường, thụ cũng đi theo lập công (thụ là thiện xạ đó), hai người về thì được chỉ hôn thành thân. Trước đó công nói cho thụ biết thân phận của mình, thụ bị đả kích 1 hồi, vốn thụ thích công khi nghĩ công là tam hoàng tử, sau biết công là gái (=))), lại còn chủ động bảo muốn gả cho mình, rối rắm một hồi rồi đồng ý làm phò mã. Lúc này công chưa thích thụ, mới thưởng thức thôi. Lúc ra chiến trường, thụ làm rơi tượng điêu khắc hình công vẫn luôn bên người, lưu lạc vào tay công nên công mới biết tình cảm của thụ. Công nghĩ nghĩ rồi cũng chấp nhận. Sau, công tìm cơ hội nói cho thụ biết mình là nam, thụ rối rắm không lâu lắm (chả mừng quá ý chứ), rồi hai người cứ thế ngọt ngào mật mật.
Sau này còn đi chiến trường mấy hồi nữa cơ. Nước ngoài thì lăm le, bên trong các hoàng tử tranh đấu kịch liệt, cuối cùng chết hết, còn mỗi anh em công. Thế là anh của công lên ngôi nhưng người này vốn nhu nhược yếu kém, chả được tích sự gì. Công lúc này lại đang ở chiến trường, thụ làm quan chỉ dưới thừa tướng, lại còn là phò mã nên một mình chèo chống, dọn đường cho công. Sau này, anh của công bị phế, công được đổi lại thân phận, đường hoàng lên ngôi, thụ cứ thế mà lên làm hoàng hậu. :v
Truyện hay, xem cung đấu cũng đã. Công cường thụ cũng cường, vừa thông minh lại thiện xạ nên không gặp nguy hiểm gì mà giúp đỡ công rất nhiều, trên chiến trường lẫn trong quan trường. Dàn nhân vật phụ, tiểu đệ của công cũng hay. 😀 Trong đó có 1 người hầu thân cận của công, yêu thầm công nhưng cũng rất lý trí, lúc công gả cho thụ thì cũng uỷ thân cho anh của công để có con, sau này chị này bỏ anh của công, một mình nuôi con, thằng bé sau này chính là thái tử :v
Phiên ngoại song song thế giới, thụ đang làm hoàng hậu kiêm thừa tướng, 1 hôm tỉnh lại trở về năm mười tuổi. Thụ giúp đỡ gia đình, tránh cho cha mẹ không mất, sau này lại đi du học, lên kinh muốn gặp lại công, ai ngờ nghe tin trưởng công chúa chết cháy từ năm 6 tuổi. Thụ sốc quá, quyết chí đoạt ngôi. Đoạt được ngôi rồi thì giam lỏng anh song sinh của công, ngày ngày nhìn mặt người kia mà tưởng nhớ đến công. Công cũng nằm ngủ và đến khi tỉnh lại thì thấy mình trở thành anh mình, bị nhốt trong cung. Thụ bắt anh của công tập võ, công đi luyện thì biểu hiện thực lực, biết chắc thụ sẽ tới, lúc sau thụ chạy tới thật, hai người nhận ra nhau, lại ấm áp hạnh phúc.
.
Trùng sinh chi si tửu hữu diễn
Tác giả: Diễm Diễm Thiêu Không Hồng Phật Tang
Để xuyên việt nghe có lý hơn vì công xuyên mà. Công xuyên vào 1 thiếu gia nhà có truyền thống làm rượu. Người này vốn là hào hoa công tử, người người ái mộ, chẳng qua không thích rượu lắm, cha mẹ không ép, giao cho quản lý siêu thị, nhưng năm 17 tuổi tự dưng lăn ra ngủ 3 năm không tỉnh. Công xuyên vào thì tỉnh.
Thế giới này nam nam, không nữ, nam có thể sinh con có hoa văn sau gáy. Công mãi không tỉnh, trong nhà sốt ruột quá đành áp dụng phương pháp xưa, xung hỉ, chẳng qua có mỗi thụ chịu xung hỉ, ai ngờ thụ vừa vào cửa được 3 ngày thì công tỉnh. Công sau khi tỉnh lại được vài ngày, biết mình có vợ thôi cũng chấp nhận. Công có ký ức của nguyên chủ nên dung nhập khá nhanh. Kiếp trước công có dị năng có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác nhưng sợ một ngày dị năng mất đi nên công học cách quan sát biểu tỉnh người khác. Xuyên đến đây công mất dị năng, thấy may là mình đã có chuẩn bị. Hôm cưới, công thấy thụ mặt căng cứng, hứng thú dần nổi lên, muốn quan sát phản ứng của thụ. Thụ hồi bé mắc mưa sốt một hồi, sau đó mặt cứng, không cử động được nữa.
Tình cảm hai người phát triển nhanh, công thấy thụ đáng yêu, dần dần cũng nảy sinh tình cảm. Công ôn nhu thôi rồi, thụ vốn từ trước đã có chút ái mộ, giờ thì triệt để yêu thương. Công mới tỉnh, còn yếu nên ngày ngày uống thuốc, chuyện phòng the cũng không thể được. Cũng may, đợi khi công khoẻ, tình cảm hai người chín muồi, chính thức viên phòng.
Công kiếp trước thích rượu, còn mở 1 siêu thị bán rượu, xuyên đến đây làm con nhà làm rượu thì sướng lắm, quyết tâm học nghề. Cha mẹ thấy vậy cũng mừng.
Nói chung thì truyện kể về công phát triển tửu lâu nhà mình, học cách làm rượu, làm ra cống rượu mỹ vị vô cùng. Công thụ tình cảm vững chắc, sau này sinh mấy đứa liền.
Có 2 cp phụ, 1 cặp là bạn công, 1 cặp bạn thụ. Cặp bạn thụ đơn giản, bạn này giỏi nên kén, ngày xưa cũng ái mộ công nhưng phần nhiều là thấy môn đăng hộ đối. Sau này sắp đến tuổi bị quan ép gả thì đành chấp nhận đi xem mắt, gặp 1 người cũng coi như được. Ai ngờ tên kia lòng dạ xấu xa, định trộm cắp phương thức làm rượu nóng của tửu lâu nhà công, trói bạn này lại, còn đánh xe suýt xô vào làm thụ xảy thai. Bạn kia sau này đến xin lỗi thụ, hai người thành bạn. Sau này công giới thiệu bạn này cho 1 anh nông dân thật thà chân chất. Sét đánh cái 2 tháng sau cưới.
Cp bạn công vốn là thanh mai trúc mã, sau này thụ chuyển nhà, công dần quên thụ, lại còn đi thanh lâu chơi. Nhà thụ gặp hoả hoạn, cha mẹ chết hết, thụ bị bỏng đưa đến nhà công. Người nhà công thương, chăm sóc, nhận làm con dâu luôn rồi. Công đồng ý cưới nhưng chỉ cưới làm thị lang aka thiếp, cũng không cho có con trước khi công có phu lang aka vợ cả. Tại lúc công nhìn thấy thụ thì không còn cảm giác như ngày xưa hồi mới thích thụ, nghĩ rằng mình cạn tình rồi nên đối xử lạnh nhạt, còn nói những lời ác liệt. Thụ chấp nhận hết. Ở đây đến 25 tuổi là gần như không có thai được nữa mà công cưới thụ năm 19, giờ đã 22 rồi. Công từ khi cưới thụ hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tán tỉnh linh tinh để kiếm phu lang nhưng tất nhiên chả có ai tin mà công cũng chả nhìn trúng ai. Giờ càng ngày càng gấp, sau đó, công nhìn thấy cp chính hạnh phúc ngọt ngào, ngẫm lại mình đối xử lạnh nhạt với thụ, càng hổ thẹn. Muốn quà tặng thụ, mua tiêu sa không thấm nước làm áo cho thụ (lời hứa ngày bé). Thật ra công vẫn thích thụ nhưng ngu ngốc, nhớ mãi cảm giác ngày xưa khi mới thích thụ, giờ lại không giống, lại nghĩ thụ một lòng nhớ mình nhưng mình lại quên thụ, còn đi thanh lâu chơi bời, hổ thẹn quá nên mới hành động như vậy. Nhưng sau này nghĩ hoài cũng thông, cuối cùng nâng thụ lên làm phu lang, hứa không cưới người khác nữa. Đùa chứ, mình muốn ngược thằng này quá đi mất!!!!! =A=
.
Xem thêm: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban-Lưu Ly Tuyết Tuyết-Truyện Ngôn Tình
Cuộc sống cổ đại của An Tử Tề
Tác giả: Tuế Nguyệt Đại Đao Lưu
Thụ kiếp trước ở mạt thế, bị người mình thích nhất phản bội, đẩy vào đám cương thi mà chết, xuyên vào thân 1 đứa trẻ vừa ngã sông, ốm sắp chết. Thụ có dị năng hệ mộc, mang đến đây luôn. Truyện chủng điền mà có dị năng hệ mộc thì còn gì bằng, đã thế dị năng còn có thể chữa thương nữa, đối với cuộc sống bình thường bên đây là quá tốt rồi.
Cha thụ là con thứ 3, trên có hai anh, dưới 1 em gái. Ngày xưa đẻ cha thụ, bà nội suýt nữa mất mạng nên ghét cha thụ, ông nội cũng làm ngơ. Cha mẹ thụ là người thành thật, bị cả nhà áp bức. Thụ quyết cứu người nhà, dọn ra ở riêng, dần dần đưa cả nhà đi lên.
Đọc đến gần nửa truyện công mới xuất hiện cơ. Nhởn nhơ được tý tý rồi lại mất hút, cuối truyện làm màu để phát triển tình cảm là xong. Tình tiết chủ yếu xoay quanh chuyện gia đình thụ. 3/4 truyện là làm giàu với cả đối phó cực phẩm. Đến cuối là phát triển tình cảm là hết.
Công là vương gia, cũng bí bí ẩn ẩn, cung đấu này nọ nhưng tác giả miêu tả qua loa, cũng chẳng đấu đá gì, hơi chán. Cũng có mấy đoạn hài, ví dụ như hồi công được thụ cứu, thụ nhét phễu vào mồm đổ thuốc, đổ nước, còn hầu đi vệ sinh (công hôn mê), lưu loát cởi quần, ấn bụng dưới, cầm bô tiếp nước, vẩy vẩy trym, xong =))) Thời gian công ở nhà thụ, tính tình so với đoạn đầu mâu thuẫn trầm trọng (kiểu vương gia bá đạo lạnh lùng này nọ) nhưng thôi không sao, bị chèn ép lâu quá, về nông thôn nuôi thả tý cũng được. Nhưng đến cuối, công xác định tình cảm, theo đuổi thụ thì làm nũng bán manh trang yếu đuổi này nọ làm mình hơi rùng mình. Không thích kiểu này lắm trừ phi là trung khuyển từ đầu. Với cả có đôi khi cảm giác chi tiết hài thêm không đúng chỗ nên hơi gượng. Mình thích đã hài thì hài hẳn, hoan thoát luôn nhưng thỉnh thoảng chêm nếm thành ra nửa mùa.
Nói vậy chứ đọc cũng được. Thụ đấu cực phẩm xem cũng hay, chẳng qua muốn xem tình cảm thì đừng, công xuất hiện quá ít luôn.
.
Lão tử kiếm tiền dễ dàng sao!
Tác giả: Phù Phong Lưu Ly
Hiện đại, hài, ấm áp, oan gia.
Thụ đi phỏng vấn vào công ty công nhưng mắc mưa to nên bộ dạng rất lôi thôi mà công thì lại khiết phích nên ấn tượng thụ để lại cho công quá tồi. Công đuổi thẳng thụ ra ngoài, không nhận, nhưng bộ phận kỹ thuật rất muốn nhận thụ vào làm vì thụ rất có năng lực. Sau đó thì công đồng ý cho thụ thử việc. Hai người ban đầu ghét nhau lắm nhưng lại suốt ngày tình cờ gặp nhau. Ngoài ấn tượng ban đầu lôi thôi nhếch nhác thì những lần gặp còn lại, thụ đều bình thường, mà năng lực làm việc đúng là rất tốt. Dần dần công cũng bị thu hút. Công đổ trước, bắt đầu chiến dịch đeo đuổi dai dẳng. Thụ cũng đổ rồi nhưng ẻm ngốc, lại hay trốn tránh, mãi mới gật đầu. Đoạn cuối ngọt ngào nên mình bỏ qua.
Thụ trong này khá đáng yêu, ngốc ngốc, lại còn rất hay bắt nhầm trọng tâm =)) thế nên công toàn được thể lấn tới. Thụ mặc dù trốn tránh nhưng lại phản kháng rất ít, toàn thuận theo công, kiểu từ lúc bắt đầu theo đuổi đã hôn hít suốt ngày. :v 1 thời gian ngắn là dọn về ở với nhau :)) Vốn là do thụ bị thương, công bảo em sang đây anh chăm sóc, thụ không chịu, công lại bảo anh không có em không ngủ được, em đến chăm sóc anh :))
Thụ có một đứa em mới 3 tuổi dễ thương cực kỳ! Là chất xúc tác cho quan hệ của hai người, dù chỉ một chút xíu, thậm chí sau này em còn bị bơ mạnh, hai ông kia cứ ôm hôn trước mặt em hoài mà không ngượng :v
Truyện này đoạn đầu khá hài nhưng đến giữa, lúc công theo đuổi thụ thì hơi bị lan man. Kiểu mấy chương chỉ miêu tả được thời gian 1 buổi tối hai người cứ dây dưa qua lại, thụ giãy, công bảo ừ nghe em, buông ra, thụ đi được 1 vài bước, công lại ôm vào hôn hít 1 hồi, thụ lại từ chối, công lại buông :v Với cả tính cách công hơi không thống nhất, chí ít là về khoản khiết phích. Về sau thấy công lại bình thường như bao người, chả thấy cái đặc điểm dẫn đến mâu thuẫn của hai người đâu nữa.
Nhưng túm lại thì đọc cho vui, giải trí tốt.
.
Bẻ cong chàng quân nhân
Tác giả: Lạt tiêu phan phạn
Edit: yun2615
Truyện này mình cũng đọc lướt lướt, hơi cẩu huyết nhưng chả ngược mấy.
Thụ lớn lên trong gia đình không hạnh phúc. Là thiếu gia nhà giàu nhưng cha không thương, mẹ yêu giả vờ rồi còn hay bị hãm hại này nọ (tác giả cũng không miêu tả kỹ lắm nhưng nói chung là tỏ vẻ quá khứ của ẻm rất đen tối và đầy bí ẩn). Thụ mấy lần được công cứu. Công trước là quân nhân, giờ xuất ngũ đi làm bảo vệ ở công ty thụ. Thụ siêu lòng trước quan tâm, ấm áp của công, sau đó thì ẻm quyến rũ, ẻm theo đuổi. Cũng không khó khăn lắm, đến nửa truyện là hai người hạnh phúc bên nhau.
Nửa sau là ân oán gia đình. Đại khái là cha thụ giết 1 người, bị trả thù, ông nghĩ rằng thụ không phải con mình, còn mẹ thụ thì nghĩ con ruột của mình chết rồi nên mang thụ về trả thù chồng mình (thật ra bà này là em ông này? Đoạn cuối thấy bảo mẹ thụ cũng cùng họ với cha thụ :|) Đại khái là thụ bị lợi dụng để trả thù cha thụ, bị sắp xếp tưởng rằng công chết là do cha thụ làm. Thụ chạy về định giết ông ta nhưng lại bị ngã, đập đầu, mất trí nhớ, não rút lại trở thành đứa bé năm tuổi. Công vốn không chết mà đi cứu 1 đứa bé bị bắt cóc, lúc trở về biết chuyện, công đi tìm và đưa thụ sang thành phố khác. Hai người bắt đầu lại từ đầu. HE ngọt ngào.
Nói chung thì đọc cũng tạm, cẩu huyết hơi bị vô lý, cố tình làm kiểu bí ẩn lằng nhằng dây mơ rễ má nhưng thật ra mình thấy hơi hổ lốn và rất nhiều chỗ sơ hở. Được cái tình cảm hai người đẹp, về sau thụ mất trí nhớ cũng trở nên rất đáng yêu. :3
.
Tên ma vương ấy không dễ chọc
Tác giả: Nhập loạn
Trùng sinh, dị thế, ma pháp.
Thụ kiếp trước làm nghề giải mộng, 1 lần giải cho một bà, nói bả mơ phải điềm xấu, bà kia không tin tức giận bỏ đi, sau đó chuyện lại xảy ra như lời thụ nói, bà kia ghi hận thuê người ám sát thụ. Thụ chết, xuyên vào thân thể 1 người trong ma tộc. Người này bố mẹ hình như mất sớm, sống với ông nhưng ông cũng đi rồi. Thế giới này có ma tộc, nhân tộc, thần tộc nhưng truyện chỉ xảy ra ở ma tộc, không liên quan đến 2 cái tộc kia.
Thụ lại tiếp tục nghề giải mộng để kiếm sống, có một người nhờ thụ giải mộng của người khác thì phát hiện ra người kia đang mộng xuân, chứng tỏ người ấy là xử nam. Ai ngờ người đó chính là ma vương aka bạn công :v Sau đó thụ mua người về giúp việc, coi như bạn bè, người thân chứ không đối xử như nô lệ (đương nhiên là mấy công việc của người giúp việc thì người kia cũng ôm đồm). Thụ mở quán trà sữa, rồi quán massage, phát triển dần dần. Sau này công tìm đến thụ (vì thụ giải mộng biết được bí mật của công mà bí mật kia bị đăng báo luôn), ở bên thụ 1 thời gian, hai người nảy sinh tình cảm. Đến cuối hai người kết hôn.
Nói thật thì mình cũng chả biết tóm tắt thế nào, tình tiết truyện hơi rời rạc tý. Bảo là các cuộc phiêu lưu cũng không đúng, có mỗi lần thụ đi siêu độ cho 1 nhà bá tước; mà bảo là xây dựng sự nghiệp thì cũng chả phải dù tình tiết này cũng coi như chiếm nhiều đất trong truyện.
Về tình cảm thì công yêu thụ nhanh lắm, còn thụ thì cảm giác như chả sâu nặng gì, cảm giác như kiểu cô đơn lâu ngày thấy 1 thằng vừa yêu mình vừa đẹp trai lại vừa nhà giàu nên ừ chấp nhận ý.
Bạn giúp việc, gọi thế đi, cũng có cp. Truyện của bạn này cũng hơi lâm li bi đát. Ngày xưa nhà bạn ý cũng giàu, bạn ý còn có hôn phu nhưng gia đình đột nhiên phá sản, bên kia cũng từ hôn, bạn ý bị bán đi làm nô lệ thì được thụ mua về. Sau đó bạn ý nảy sinh tình cảm với một người bạn của thụ nhưng hai người không đến được với nhau vì bạn kia quyết tâm xây dựng thế lực, đấu lại với anh trai mình. Sau đó nữa, hôn phu cũ của bạn ý chả biết thế nào mà tìm được rồi thích bạn ý, bắt bạn ý đi, thụ đến cứu, sau đó hai người giải quyết vấn đề và cuối cùng HE. 😐 Đùa chứ, truyện của bạn giúp việc này như dở hơi ý, nhiều tình tiết vô lý, cẩu huyết nửa mùa, tình cảm nửa vời quá đi mất. ==
Túm lại là không thích truyện này lắm.
.
Nhược thụ
Tác giả: Vainy
Edit: Kail Sahara (Xuân Vũ)
Cái này mình đọc trên wattpad có người post bản edit của Xuân Vũ lên.
Cổ trang, ấm áp, cường cường nhé.
Công là bảo chủ, làm sao đó mà bị thương nặng, ngất trong rừng được thụ cứu về. Thụ từ nhỏ đã ốm yếu, sống cùng 1 ông ở trong rừng, sau này ông lão chết, thụ vẫn cứ sống một mình, ngày ngày hái thuốc, đổi thuốc lấy lương thực từ ngôi làng gần đó. Lúc công khỏi thì đưa thụ về bảo.
Công thuộc dạng đa tình khó từ chối, đi khắp nơi, gặp người đẹp, hứng lên thì đưa về bảo làm khách (nhưng hình như chưa ngủ với ai thì phải). Nói chung là có cả dàn hậu cung tranh đấu. Thụ được công ôm trở về đương nhiên trở thành tâm điểm của mọi người, đã thế công còn hay đến thăm thụ nữa. Có người ghen tị muốn hại thụ, thụ nằm liệt giường mấy ngày, công ra mặt đuổi người kia đi. Mọi người kiêng kị hơn nhưng vẫn không thiếu người ngu ngốc. Cứ ai muốn hại thụ thì đều có kết cục không tốt. Đúng kiểu thụ mượn tay giết người ý. Chỉ có ốm yếu nằm đấy nhưng những người muốn hại thụ không bị đuổi thì cũng là uất hận tự tử.
Hồi đầu công hay đến thăm nhưng sau lần đầu thụ bị hại, công ít đến hơn hẳn, dường như muốn bảo vệ thụ nhưng rồi thụ vẫn không tránh khỏi. Sau đó công đưa thụ đến chính viện ở, lúc công đi ra ngoài có việc, lại có người đến quấy rầy thụ, thụ nhất quyết trở về viện của mình. Công trở về đuổi hết dàn hậu cung đi thì thụ mới chịu.
Ờ, thật ra mình chả có cảm xúc gì mấy khi đọc truyện này. Căn bản là hành động hàm xúc quá chăng nên là dù hiểu đại khái vẫn thấy mông lung. Công lúc đầu có lẽ không yêu thụ, về sau yêu rồi nhưng lại đợi đến lúc thụ làm mình làm mẩy công mới chịu giải tán cái dàn mỹ nhân kia đi, vì cái chi tiết này mà mình rất không thích công. Thụ là ân nhân của công, theo công về chưa hưởng được mấy ngày phúc thì đã bị hại lên hại xuống mà công làm gì, đuổi người đi là xong. Nói thụ mượn tay giết người là lời của nhân vật trong truyện chứ mình thấy công nhận thụ thông minh, chẳng qua thằng công có vẻ dịu dàng đa tình nhưng lạnh nhạt quá. Ây… túm lại là không ghét mà cũng chẳng thích.
.
Xuyên việt chủng điền chi mãn đường xuân
Tác giả: Ôn thôn đích nữ nhân
Thụ đến thăm mộ cha chả hiểu sao mà chết, xuyên vào thân thể một ca nhi ở thế giới nam nam. Ca nhi này chồng vào rừng bị dã thú giết, mang theo một đứa con nhỏ cũng là ca nhi và trong bụng cũng đang mang thai. Gia đình nhà chồng rất vô sỉ, bố chồng mất sớm, bà mẹ có 3 đứa con thì cưng mỗi thằng út học hành đàng hoàng, thằng anh cả lười biếng, anh hai là chồng ca nhi thì ngu hiếu, làm lụng vất vả cung phụng nhà mẹ mà không chú ý vợ con. Chồng chết, bà mẹ chồng định bán thụ cho 1 lão thọt, đứa con cũng định bán cho thằng ngốc làm đồng ca nhi (vợ nuôi từ nhỏ). Thụ đương nhiên không chấp nhận, quyết chí phân ra tự lập hộ riêng.
Công là người cùng thôn, cha mẹ mất sớm, năm đó trưng binh bị nhà bác đánh thuốc mê, khai gian tuổi đẩy ra chiến trường. Bị đánh thuốc nặng quá suýt chết, may mà được 1 ông quân y cứu giúp, còn truyền cho võ công. Sau này công lên tham tướng nhưng chán từ quan về quê. Công về đòi lại nhà và ruộng của mình vốn bị nhà bác chiếm.
Công lạnh lùng, lại còn có vết sẹo trên mặt nên ai cũng sợ, chỉ có thụ thấy nam tính, suốt ngày chảy nước miếng. Công cũng thích thụ bản tính phóng khoáng lại kiên cường. Hai người cứ thế mà thành đôi. Công coi 2 đứa con của thụ như con mình. Bọn nhóc đáng yêu lắm. Thụ còn mang theo không gian từ kiếp trước, con đường làm giàu cũng suôn sẻ hơn.
Đoạn cuối công phải ra chiến trường 1 năm, công vừa đi thì thụ bị phát hiện có mang, đúng lúc đẻ thì công về =))
Phiên ngoại cuối nói về 1 đứa trẻ, bố mất sớm, mẹ thì như kiểu thiếu hán tử (định dùng đàn ông nhưng thế giới nam nam nên đành để như thế) thì không sống được, lang chạ nhiều người, sau này lấy 1 người khác cũng chẳng ra gì. Thằng bé tính tình xấu, bướng bỉnh từ nhỏ. Một lần được công cứu, nó hâm mộ công và cả gia đình công. Sau này nó bỏ đi, công tìm được, gửi nó đến chỗ tin cậy, lớn lên nó làm sát thủ (?). Một lần làm nhiệm vụ thì gặp được chồng cũ của thụ, hoá ra hắn ta không chết mà bị ngã xuống vực mất trí nhớ, giờ đã có gia đình mới nhưng gần đây nhớ lại chuyện cũ, vẫn ngu hiếu như thế, còn oán trách thụ, thế là thằng bé kia giết luôn. Sau này nó ra chiến trường, làm một binh lính tép riu, trong 1 lần địch tập, hi sinh tính mạng bảo vệ vị tướng quân họ Lý (không biết công hay là con của công). Cái kết này hơi buồn. Mình muốn có HE cơ >”<
.
Trọng sinh chi lãnh quân noãn tâm
Tác giả: Hiên viên quỷ hồ
Edit: Yến Phi Ly
Tưởng kiếm được 1 truyện rưa rứa Thê vi thượng, Trọng sinh chi bạo quân hay là Trọng sinh chi sủng nhĩ bất cú, ai ngờ đọc mà thấy nản luôn. Nhân vật chính sống lại thôi không nói nhưng dàn nhân vật phụ quả thật khiến người ta muốn hộc máu!
Trước cứ nói về nhân vật chính đã. Thụ và công là bạn thân lâu năm, thụ thích thầm công nhưng công thích đệ nhất mỹ nhân. Công khi biết thụ thích mình thì thấy rất ghê tởm (kiểu bị định kiến ý) nhưng vì muốn nhờ thụ cứu chữa cho người mình thích, chấp nhận điều kiện của thụ là nạp thụ làm thiếp nhưng đồng thời yêu cầu thụ tự huỷ nội lực. Thụ đồng ý. Năm năm sau, công bị cô kia hạ độc, biến thành con rối giết người, bị mọi người hợp lực giết chết. Thụ đau khổ muốn tất cả mọi người phải chôn cùng, giết xong thì do cưỡng chế nội lực gân mạch gì đó nên cũng chết. Trước khi chết thì nói muốn kiếp sau không gặp nhau nữa. Công là linh hồn nhìn thấy hết thảy, vô cùng đau lòng, mong kiếp sau có thể đền bù tất cả. Công trùng sinh về ba năm trước, lúc này thụ làm thiếp của công được hai năm rồi, hữu danh vô thực. Công tỉnh dậy thì bỏ mặc cô kia, đi tìm thụ, bắt đầu quá trình sủng thụ vô thiên. Vốn thụ yêu công nhưng cũng hận công, thấy công thay đổi cũng không tin, sau dần dần cảm động. Nói chung là chuyện tình hai người xuôi chèo mát mái. Về sau trong quá trình công đi tìm kẻ chủ mưu sai khiến cô kia hạ độc mình kiếp trước thì thụ có bị trọng thương mấy lần. Cuối cùng đương nhiên cứu kịp, còn có cơ hội hồi phục nội lực.
Giờ sang cp phụ. Cp sư phụ của thụ: sư phụ x sư đệ của sư phụ. Hai người ở bên nhau bốn chục năm, mọi chuyện cứ thế tự nhiên mà vậy, kể cả chuyện phòng the. Nhưng công vốn là người vô tâm vô tình nên không nghĩ gì, đến khi nhìn thấy một nữ tử thanh lâu xinh đẹp, động lòng tưởng đó là yêu, thế là mang về. Thụ đau khổ dứt khoát bỏ đi. Công vài năm sau mới nhận ra lòng mình, đi tìm thụ bảy tám năm. Tìm được thì nội lực của thụ lúc này đang bị đặc dần (trước khi như nước thì giờ đặc sệt lại, kiểu kiểu thế), đến khi đông đặc thì chết. Mười năm cách xa, có hận có yêu thì cũng nhạt rồi, thụ lạnh lùng nhưng công muốn bù đắp. Nói chung là công tìm kiếm bảo dược chữa trị cho thụ. Kết thúc là thụ hôn mê một tháng thì tỉnh lại. OE
Cp một người khác cũng thích đệ nhất mỹ nhân x người hầu của công. Công ban đầu cũng chỉ là thấy thú vị thì kết giao bằng hữu, thụ tuổi nhỏ ngây thơ dần thích công. Công dù biết đệ nhất mỹ nhân kia làm người giả tạo nhưng vẫn cố chấp mà thích, thật ra này giống như kiểu trước kia bỏ ra quá nhiều, giờ mà thôi thì tiếc công sức bỏ xuống sông xuống biển nên cứ thế tiếp tục vậy. Công với thụ lần đầu là rượu say loạn tính, lần sau lại là thanh tỉnh. Nhưng có thế thì công vẫn hướng về cô kia. Lần thứ hai kia là thụ cố tình lừa công nhưng công lại làm đúng theo kế hoạch giăng sẵn mà bán đứng thụ để cứu cô kia. Dù biết có thể mình sẽ hại thụ nhưng công có vẻ cũng chỉ hơi mất mát. Cuối cùng kế hoạch thành công nên đương nhiên cô kia bị giết, công muốn cứu, đánh một hồi, đến lúc gần ngã xuống vực thì cảm thấy như được giải thoát nhưng kết cục thụ lại cứu, đẩy công lên, mình thì ngã xuống vực. Công lúc này mới biết mình đã đẩy người mình yêu vào chỗ chết. Công đau lòng cứ nửa năm lại muốn đi thăm mộ thụ nhưng cp chính không cho. 2 năm sau, đau thương tích tụ thành bệnh nên được phép cho thăm, công định tự tử bên mộ thụ nhưng đi rồi mới biết hoá ra thụ chưa chết. Công muốn theo đuổi nhưng thụ lạnh lùng, chuyện cũ coi như hết. Sau thụ còn cưới một cô, thật ra cô kia có người yêu nhưng cha mẹ không đồng ý, muốn nhờ thụ làm bình phong, nửa năm sau giả chết chạy theo người yêu. Công tưởng thụ muốn cưới nên đau lòng lắm nhưng không làm gì được. Sau biết sự thật nên lại tiếp tục theo đuổi. Kết thúc cũng OE nhưng đại khái cũng gần HE rồi.
Đấy, cả truyện rặt một lũ mất đi mới biết quý trọng, như mấy thằng ngu ý, đọc tức lộn cả ruột. ==
Ngoài ra truyện viết cung đấu hay giang hồ đều không hay lắm, cảm giác chưa sâu, nói vô lý cũng không hẳn nhưng nhìn chung thì nhiều chỗ sơ hở.
À, ngoài ra còn có hữu hộ pháp của thụ, bạn này ban đầu tưởng sẽ là công cp với bạn khác, ai ngờ đến cuối hình như lại thành thụ cp với vua. Cũng OE nên chả biết thế nào. ==
.
Trùng sinh chỉ sủng nhĩ nhập hoài
Tác giả: Thuần bạch xuẩn bạch
Kiếp trước thụ yêu tra công, công một lòng đơn phương cuồng dại nhưng thụ chưa từng để mắt. Sau thụ bị viêm dạ dày, những ngày nằm viện công chăm sóc chu đáo, thụ dần cảm động nhưng lại chết. Trước khi chết nói kiếp sau công phải đến tìm mình sớm hơn. Công đau lòng trả thù tra công rồi trùng sinh về năm 17 tuổi. Lúc này là giai đoạn tăm tối của đời thụ, đại khái là nhà nghèo nên bị mọi người khinh thường, bắt nạt (thật ra mình thấy cái đoạn này hơi quá, nghèo thôi mà nhỉ @@ có cần bị ghê tởm cô lập đến như vậy không?). Công xuất hiện mang lại ấm áp cho thụ. Hai người thuận lý thành chương trở thành người yêu. Sau đó tra công xuất hiện, công khó chịu, lúc nào cũng khiêu khích khinh miệt. Lúc đầu mang tâm tính tính trả thù nhưng về sau mơ thấy chuyện kiếp trước nên tra công lại theo đuổi thụ, thật ra tra công cũng có tình cảm với thụ. Nhưng tất nhiên là không làm ăn được gì, cuối cùng còn bị thụ bắt tay với bạn tra công chuốc thuốc để tra công và bạn kia ngủ với nhau. Tra công sau đó thoả hiệp với bạn kia, muốn bạn kia giúp mình trả thù công nhưng đến đó là hết truyện. Ngoài ra còn có 1 bạn cũng trùng sinh, ban đầu muốn theo đuổi công nhưng không có tư chất tiểu tam, cuối cùng thành bạn thân của công, bạn này cũng có cp của mình.
Mình thích tình tiết chính của truyện, kiểu kiếp trước không có cơ hội sủng, kiếp này sủng tận giời. Nó làm mình nghĩ đến Sống lại chỉ để yêu em lần nữa (Trùng sinh chích vi tái ái nhĩ nhất thứ) nhưng rốt cuộc truyện viết lại chẳng hay lắm. Đoạn cuối kết nhanh, còn mấy chỗ chưa giải quyết hết, dù chỉ là vụn vặt nhưng cảm giác hụt hẫng lắm. Còn có những nhân vật xuất hiện chẳng để làm gì. Đấu đá gì cũng chả có, hời hợt lướt lướt.
Túm lại đọc tàm tạm, không hay cũng chẳng dở lắm.
.
Xem thêm: Trọn Đời Trọn Kiếp by 墨宝非宝
Độc giả là thổ hào
Tác giả: Hi Nguyệt công tử
Thụ và công là bạn hồi cấp 3, thụ thích thầm công. Sau công đi du học, 4 năm sau công về làm cấp trên của thụ. Công chuyển đến cùng thuê nhà với thụ. Cuộc sống bình thường rất săn sóc nên thụ theo đó mà tưởng tượng công là bạn trai mình.
Thụ là tác giả đam mỹ, viết một truyện về mình và công. Có một độc giả mỗi ngày gửi 1 cái gì đó (chức năng trên trang web, giống như kiểu like một cái, hay là tặng hoa cộng rep gì đó thì tác giả nhận được 1 số tiền nhất định, tất nhiên độc giả cũng phải tốn tiền mua cái đống trên để tặng), cái mà thụ được tặng là hàng đắt nhất. Viết xong, xuất bản, độc giả này còn đặt mua mười bộ, fan ruột đây.
Một thời gian sau thì 1 cô bạn Mỹ của công đến chơi, thụ tưởng là bạn gái, đau lòng mất mát nhưng hoá ra không phải. Một lần thụ vào phòng công, phát hiện sách truyện của mình, nhận ra công chính là fan ruột kia. Hai người thẳng thắn, công thổ lộ cũng thích thụ từ hồi cấp 3.
Nói chung là truyện nhẹ nhàng bình thản. Đọc cũng được. Chẳng qua là cả truyện mình chả cảm nhận được tình cảm của nhân vật gì nhiều, đến cuối tỏ tình cũng thản nhiên như thế.
.
Tiền sủng hậu ái
Tác giả: Hi Nguyệt công tử
Có đọc mấy truyện khác của Hi Nguyệt công tử thấy đều đi theo hướng ấm áp nhẹ nhàng nên tìm xem còn truyện nào khác không và thấy được cái này. Nhìn tên một phát là lưu luôn không suy nghĩ :v
Motip cưới trước yêu sau. Đúng hơn là công yêu thụ trước, hai người cưới nhau rồi sau này thụ mới yêu công.
Năm công mười bảy tuổi, tình cờ nhìn thấy thụ lúc đó mười hai tuổi, nhan sắc khuynh thành, nhất kiến chung tình. Công tìm thụ sáu năm, biết được xuất thân của thụ, một lòng muốn cưới, nhà thụ đồng ý, thụ cũng đồng ý, thế là vương gia cưới nam phi. Thụ thì lạnh nhạt, công thì ôn nhu, mấy ngày đầu ở chung coi như tương kính như tân. Đêm động phòng công cũng chỉ ôm thụ ngủ chứ không làm gì, định từ từ rồi đến. Tân hôn bảy ngày, công đưa thụ về nhà “ngoại”, thấy ánh mắt thụ và anh mình không thích hợp (thụ là con nuôi), đã hơi nghi nghi, nhưng vẫn tự lừa mình. Sau này tình cờ phát hiện anh kia có một nửa ngọc bội kinh ngọc, về nhà nhìn thấy chiếc hộp gỗ trên bàn thụ có miếng ngọc lương duyên, công hiểu nhầm, đêm đó uống say cưỡng bức thụ. Sau đó công áy náy hối hận, đến chỗ thanh quan giải sầu. Trong sáu năm tìm thụ công cũng hay đến đây nghe bạn ý đàn bởi lần đầu nhìn thấy, bạn ý mặc áo tím, giống hình ảnh của thụ (thụ thích màu tím nên luôn mặc đồ tím). Bạn kia thì thích công nhưng công chỉ coi như tri kỷ. Đêm đó công bị nô tỳ của bạn kia chuốc thuốc, một phần là trong lòng toàn nghĩ về thụ, một phần là do thuốc kích thích, ôm bạn kia, để bạn ý hôn nhưng miệng toàn gọi tên thụ, cuối cùng ngã xuống giường ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy công hết hồn nhưng bạn ý giải thích. Dù sao công vẫn thấy chột dạ, về cũng không giải thích với thụ. Thụ lạnh nhạt cũng chẳng biểu hiện gì. Sau, bạn kia bị ốm nặng, công đưa về phủ dưỡng, thụ cũng không nói gì, chỉ ngày ngày sai người đưa cháo yến tới. Nô tỳ bạn kia lại hạ độc muốn đổ tội cho thụ nhưng đương nhiên công tin thụ. Có lẽ vì câu tin tưởng này mà thụ bắt đầu động tâm? Đại khái là sau đó tình cảm hai người bắt đầu tăng tiến.
Đoạn sau nhắc nhiều đến cung đấu. Công là vương gia, anh trai ruột của vua nhưng từ nhỏ ưu tú hơn, chẳng qua tỏ vẻ mình là đoạn tụ nên ngôi vua mới đến tay thằng em. Thằng em thiếu chính kiến, bị gian thần làm mờ mắt cộng với đố kỵ công từ nhỏ nên hại công, buộc tôi mưu phản, chém đầu. Thụ thấy công chết, tâm cũng đi theo, quyết định quy y cửa Phật. Nhưng thật ra người bị chém là người giả dịch dung, công trốn thoát, quay về đảo chính, sau đó tìm được thụ ngay trước lúc xuống tóc. Hai người ôm nhau thắm thiết. Xong.
Đoạn cuối đáng lẽ nên viết thêm về khoản đưa ai lên ngôi này nọ. Tác giả cũng bảo có phiên ngoại bánh bao mà chẳng thấy phiên ngoại nào hết (hoặc converter/người post truyện chưa update).
Nhìn chung thì đọc cũng được nhưng chi tiết về cái bạn thanh quan làm mình rất ghét. Hôn!!!!! Tui khiết phích nặng rồi. Trong truyện công si tình thụ nhiều năm, một lòng một dạ thế mà còn tìm đến bạn kia cho thoả lòng mong nhớ, hồi trước nghe đàn nói chuyện không sao, nhưng hôn hít là không chấp nhận được, thuốc thì thuốc chứ công ngày trước ra chiến trường vào sinh ra tử lại yếu kém thế à. == May mà bạn kia tốt, thấy công một lòng với thụ cũng không làm gì, lúc tỉnh dậy còn giải thích, nếu không thì công cứ thế mà làm chuyện có lỗi với thụ sao?!! == Lúc về lại còn không giải thích với thụ nữa, để thụ nghĩ mình ở lại thanh lâu một đêm. == Sau này lại còn mang về phủ nữa chứ == Đùa, chẳng lẽ thụ không nghĩ gì? Lúc trước tỏ vẻ một lòng yêu thụ, giờ lại mập mờ như thế. Cho dù thụ có lạnh lùng thì cũng đâu ngu ngốc, không nghi ngờ sao?
Đoạn cung cấu công bị hãm hại, có thể mình đọc nhiều truyện nhân vật bá đạo quá rồi nên truyện này cảm thấy công hơi vô dụng. Làm vương gia với cả chiến tướng mà bị hãm hại mãi đến tận khi giả chết rồi mới lật lại được. 😐 Nói chung là cảm giác vậy thôi chứ đọc cũng không thấy vô lý.
1
2
Chuyên mục: Góc truyện