[Review] Cám ơn em vẫn cười (Võng du chi ngã bất phối) – Dịch Tu La « Hắc Thạch
Contents
[Review] Cám ơn em vẫn cười (Võng du chi ngã bất phối) – Dịch Tu La
Rốt cục cũng đủ quyết tâm và chăm chỉ để ngồi và viết. Kk. Dự định đã từ rất lâu rồi. Những cái tên luôn ghi nhớ. Có bộ tôi vừa đọc lại, có bộ chỉ nhớ mơ hồ một chút thôi. Vẫn chưa xác định được sẽ viết gì. Lâu cũng chẳng động đến văn chương. :)). Không hẳn là bận rộn. Kiểu như lười biếng tới phát quen. Nhưng thỉnh thoảng lại đeo tai nghe suy nghĩ lung tung chẳng biết làm gì cho đỡ lãng phí thời gian. Cứ lẳng lặng để mọi thứ trôi đi như thế.
Thôi, vào chủ đề chính đi. Tổng hợp review đam mỹ (1)~~
Phần giới thiệu đầu cùng văn án được trích dẫn theo : capnhatdammy.wordpress.com.
1. Cám ơn em vẫn cười (Võng du chi ngã bất phối)
” CÁM ƠN EM VẪN CƯỜI
网游之我不配
Tác giả: Dịch Tu La
Thể loại: school life, romance, drama, game, comedy
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Giới thiệu: (Theo Linh)
Lăng Dương bỏ 500 đồng mua một acc nữ, nào ngờ acc này còn được khuyến mãi thêm một đức lang quân mua-rồi-miễn-trả-lại, tiếc rẻ 500 đồng, Lăng Dương đành chấp nhận người chồng mới này, dấn thân vào kiếp nhân yêu có chồng đầy sóng gió. Hay nói cách khác đây là cuộc sống đầy náo nhiệt và chộn rộn của các chàng sinh viên trong một làng đại học, thích spam trong box Homosexual của BBS trường ~~~
—
Người dịch
Linh “
Bản thân tôi đã đọc khá nhiều đam mỹ, và cũng tự nhận bản thân là một người đọc khó tính cầu toàn. Võng du chi ngã bất phối không phải bộ võng du đầu tiên tôi đọc. Bộ đầu ấy là Võng du chi tiểu nương tử, thân cá chủy tiên. Một bộ khá, nói thế nào nhỉ, không tệ nhưng cũng không nổi bật. Một chút hài hước, ngọt ngào hơi hơi sến súa. Một đoàn đội với những cá nhân biến thái, chỉ đối thoại với nhau thôi cũng đã đủ để cười lăn lộn. Nhờ nó, thế giới ấy bắt đầu cuốn hút tôi. Tìm giới thiệu, đọc nhiều hơn. Kiểu cốt truyện bắt đầu lặp đi lặp lại. Một gà mờ và đại thần, kiểu ngây thơ nhưng không ngốc, nữ vương thụ hay bình phàm với một chút lạnh lùng. Một vài bộ khác biệt như Lost Temple. Đáng đọc một lần, vì dị giới sáng tạo đầy cuốn hút bên trong nó. Nhưng lại không đủ với tôi về tình cảm. Diễn biến quá nhanh để đẩy thành kinh tâm động phách. Lại đi tìm tiếp. Lướt đi lướt lại, đọc những giới thiệu về VDCNBP rất nhiều lần. Nhưng rồi để đó, vì khi ấy văn án với tôi chưa thể coi là hấp dẫn. Nghe là đủ thấy hài. Có phải sẽ lại có thêm một bang hội đầy hủ nữ chực chầu, với bang chủ và bang chủ phu nhân — người lúc đầu luôn kiên quyết mình chẳng hề thích anh ta?
Thật sự rất rất may là tôi đã, dù không còn nhớ vì lí do gì, đã quyết định tải nó về và đọc.
Trong số tất cả những bộ tôi đã đọc, nếu phải lập ra danh sách, bộ truyện tôi yêu thích nhất sẽ là Đại Mễ Tiểu Mạch và Võng Du Chi Ngã Bất Phối.
Thật ra khi viết những dòng này, lần cuối tôi đọc VDCNBP cũng đã cả nửa năm rồi. Kk. Cố nhớ lại thôi. Đi tìm thêm cả review của những người khác đọc. Ấn tượng đầu tiên về bộ đam này? Nó quả thực là một bộ nghiêng về hài hước. Lăng Dương, nhân vật chính, yêu nghiệt dụ thụ đi. Nhưng không phải kiểu yêu nghiệt mà tôi ghét. Kk. Dương quang, luôn luôn huyên náo, chẳng hề e ngại tính hướng của bản thân mình mà “dẹo”. Vâng, cái từ bạn công luôn luôn đen mặt mà nói này đây. :))))). Nó khác với kiểu ẻo lả mềm yếu rồi dựa dẫm. Tôi dùng từ “yêu nghiệt”, vì, ngoài bề ngoài xinh đẹp, cái tôi thích ở cậu ta còn là sự thông minh. Thông minh nên mới có thể bẻ thẳng thành cong. Thông minh nên biết lợi dụng ưu điểm của bản thân mà quyến rũ mục tiêu. Thông minh nên luôn chiều chuộng bản thân mình thoải mái. Làm những điều mình thích, để đầu óc không vướng bận. Điên bệnh một chút thì sao chứ, tôi vẫn có thể sảng khoái cười và làm người khác phải khắc ghi. Khắc ghi rằng: tôi đặc biệt hơn bất cứ ai. Ở phần đầu câu chuyện, miêu tả về Lăng Dương đã khiến tôi khá phân vân. Tưng tửng không não, bịa ra một câu chuyện không thể nào phi lý thiếu muối hơn để ngang nhiên diễn ghế phu nhân. Nói ba câu cũng đủ để khiến người ta hộc máu, nhưng lại không thể nào cãi được :)). Xoay cả Diệp Lãng cùng bang hội như chong chóng. Tung tăng nắm tay đồ đệ đi gây thù kết oán, quậy cho rung trời chuyển đất cả server. Tôi chính thức thích cậu ta kể từ sau vụ 100 cách giết phu quân ấy. Phải yêu nghiệt và đầu óc cấu tạo bất thường tới thế nào mới có thể tạo nên cái nhân cách đáng yêu đến thế đây. :))). Không phải cứ thông minh là phải cường hãn thay đổi số phận bản thân hay cả một quốc gia. Cái cách Lăng Dương từ từ từng chút nắm chắc Diệp Lãng. Kế hoạch của cậu ta, từ game ảo, vụ cosplay xa lạ tới tập bơi. Tình yêu sét đánh, ừ thì có đấy, nhưng nó chỉ là từ một phía. Nếu muốn biến thành sự thật, phải thông minh để biết nắm bắt lấy thời cơ. Cả thông minh, cả số phận với Lăng Dương, tôi nghĩ thế. Đâu phải ngẫu nhiên Diệp Lãng lại là vận động viên bơi lội phải không. Kk. Lăng Dương thông minh còn bởi cậu ta biết bỏ qua quá khứ và tiếp tục đứng lên. Cho dù đó là một vết thương dai dẳng, nhưng chỉ có kẻ ngu mới vì thế mà tự hủy hoại đi bản thân mình. Cái gì là tình yêu khắc sâu xương tủy? Yêu trước hết phải là chính bản thân, vì ta đang sống ở đây. Dù quả thực những hình tượng kia rất đẹp, nhưng đó không phải là tôi. Sau đau khổ uất ức, hãy kiêu ngạo mà cười và hưởng thụ. Vì đó là cuộc đời chỉ có một lần của tôi đây.
Nếu như ở phần đầu này, lối văn, sự hài hước giữ chân tôi lại. Thì chính ở quá khứ dần hé lộ, con người thật của Lăng Dương khi ấy, đã thực sự cuốn hút và hạ gục tôi.
Cậu ta thực sự rất lạ lùng. Không chỉ tính cách, mà là sự kết hợp này. VDCNBP là một bộ đam đặc biệt, vì ngoài võng du, nó còn nhắc đến một vấn đề khác, không hẳn đã được biết tới hay ủng hộ. Fetish, mà nói riêng ở đây là giày bốt. SM không phải là điều hiếm được nhắc tới trong đam. Nhưng đào sâu nó như Dịch Tu La lại là lần đầu tiên tôi gặp, và đã để lại một ấn tượng khó quên. Nó không hiểu sao gợi tôi nhớ tới Yoneda Kou, một tác giả Shounen Ai đặc biệt. Tác phẩm của cô luôn có những khoảng tối đặc trưng đầy day dứt. Đớn đau tới gần như ám ảnh. Trần trụi mà cuốn hút. Tài năng hơn bất kì ai. Nó khiến hình ảnh Lăng Dương, nói thế nào nhỉ, khác biệt và đồng thời chân thực hơn. Một câu nói rất được đam và đôi khi cả chúng ta yêu thích : ” Tôi không đồng tính, chỉ là người tôi yêu là cậu ấy”. Nó cũng mang một chút gì đó như bênh vực? Đương nhiên vẫn có những nhân vật có tính hướng được xác định ngay từ những dòng đầu. Lăng Dương ở đây cũng vẫn được khắc họa theo xu hướng lạc quan. Trong số những đam tôi đọc, ít bộ thực sự miêu tả, hay miêu tả thành công sự đấu tranh của người đồng tính trong xã hội. Điều đó vốn chưa bao giờ dễ dàng. Dịch Tu La ở đây cũng tránh đi nó. Nhưng nhờ sự kết hợp cùng fetish, nhân vật ấy hiện lên chân thực, đen tối và gợi cảm. Song cũng vẫn giữ được chất nhẹ nhàng gắn với ngọt ngào. Biến chính nó thành sự cuốn hút cũng như hài hước, không phải là châm biếm. Cũng chỉ như chúng ta, với sở thích đam này. Bình thản vậy thôi.
Theo câu chuyện dần dần hé lộ, Lăng Dương thực sự bên trong lớp vỏ vô lo vô nghĩ ấy. Cậu ta vốn là một đứa trẻ ngoan. Tốt bụng. Tình yêu thanh mai trúc mã vừa trân trọng vừa lo sợ ấy. Những kỉ niệm đã làm thay đổi một con người. Dịch Tu La khiến người ta phải kinh ngạc vì những gì cô ấy đã xây dựng dưới nền móng ấy, khi sáng tỏ từng chút một. Vẫn lối văn quen thuộc, không khí xung quanh Lăng Dương hiện tại cũng không hề thay đổi. Tới những cảnh cậu ta day dứt vì mặt tối của bản thân, nửa muốn thú nhận tất cả, nửa sợ hãi, giấu diếm không muốn mất đi tình cảm với Diệp Lãng, nó quả thực vẫn rất hài. Hài hước ngọt ngào. Không có cảnh đặc tả về tâm lý trong quá khứ của Lăng Dương. Tất cả hé lộ trong giọng kể như kể chuyện xưa bình thản. Tôi theo đó và tưởng tượng. Hình ảnh đứa nhóc Lăng Dương luôn cố gắng để trở thành phi công máy bay chiến đấu, ấm áp yên bình vui vẻ bên bè bạn. Vụ tai nạn trên biển trở thành ám ảnh, không thể nào thoát khỏi như vết sẹo trên lưng ấy. Những tháng ngày không còn vướng bận, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống bình thường như tất cả. Thực sự không còn vướng bận? Khi nhìn theo người mình luôn dành một cảm xúc đặc biệt trong tim ấy, người đang không ngừng tiến tới, rồi dần thỏa mãn được một ước mơ đã là xa vời của chính bản thân. Tất cả dũng khí, sự run rẩy khi bày tỏ, nhưng kết quả lại đầy oan nghiệt ấy. Quả thực là oan nghiệt, với một tương lai lẽ ra là rất đẹp kia.
Nghĩ đến nó, và nhìn một Lăng Dương luôn lạc quan vui vẻ trong hiện tại. Sự đối lập ấy quả thực khiến tôi rất rất thích cậu ấy đi. Nó càng làm nổi bật lên sự mạnh mẽ ấy. Sự nghị lực. Trí thông minh. Vừa khiến người ta khâm phục, vừa khiến tôi muốn che chở, tiếc thương. Cậu ta để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc hơn bất cứ ai ở cả tác phẩm này. Vì cậu mà tôi yêu nó. Cốt truyện bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Kể lại theo cách sắp xếp móc nối giữa quá khứ và hiện tại, đến phút cuối mới trở nên trọn vẹn. Lối văn hài hước không hề đổi, nhưng tài năng là: nó vẫn đem đến cho người đọc đủ mọi cung bậc cảm xúc để khắc ghi. Sự đầu tư cho tác phẩm này vượt xa tưởng tượng và cả mặc định của tôi về võng du. Võng du, ảo thành thực không phải dễ. Bối cảnh câu chuyện cũng vẫn nghiêng về hiện thực nhiều hơn. Game như một con đường, rốt cuộc đưa tất cả những con người đang lạc lối về lại bên nhau.
Lăng Dương và cốt truyện quả thực đã quá xuất sắc với tôi. Điểm trừ duy nhất của tác phẩm có lẽ là hệ thống các đôi phụ. Nếu đã xét là phụ, thật ra nó vẫn hợp lý. Nhưng vì sự đầu tư và tầm vóc của hai nhân vật chính quá tốt, nên nó hơi hụt hẫng. Đặc biệt là Tiểu Khấu Nhi cùng Đế Thích. Tình cảm hai người ấy, tôi chẳng biết nên dùng từ tình cảm hay sự cố chấp cho họ nữa đây. Câu chuyện cũng không chỉ dừng lại ở thành đôi. Phần hay nhất, phần cuối, là khi họ bắt đầu học cách sống bên nhau. Sau những rung động đầu tiên, dần chạm đến con người thật luôn ẩn giấu sau mặt nạ. Học cách chấp nhận và thay đổi. Tường tận tất cả để biết cách trân trọng, yêu thương. Lăng Dương và Diệp Lãng, họ quả thực là tuyệt phối đấy. Đọc H là biết. :)))). Như đã nói bên trên, phần H có thêm yếu tố fetish nên rất, uhm, hấp dẫn. Mới lạ và hấp dẫn đi. Không nên dùng từ quá chân thật ở đây. Kk. Ngoài khoảng lặng bởi quá khứ tạo ra cho người đọc, một kỉ niệm với tôi nữa là khung cảnh gần cuối. khi Diệp Lãng nhìn Lăng Dương ngồi vắt vẻo trên cây. VDCNBP là tên thật, còn tên Việt hình như là do người edit đặt. Nếu đúng thế, tôi thực sự rất rất cám ơn cô ấy vì đã đặt một cái tên quá tuyệt vời, cùng với tất cả những công sức đã bỏ ra. “Cám ơn em vẫn cười”. Chỉ một dòng ấy thôi, nó vừa ngọt ngào, vừa sâu lắng. Hơn tất cả, cám ơn em vẫn cười. Ấm áp và xinh đẹp. Nụ cười đã cuốn hút tôi. Nụ cười nhờ nó tôi đã không đánh mất em. Cám ơn em vì sự mạnh mẽ vượt xa bề ngoài ấy, tất cả nỗ lực để quên đi quá khứ, đứng lên, bước tiếp, và cười như thế.
Cám ơn, để chắc chắn rằng: Dù không nói, tôi nhất định sẽ ở bên em. Tiếp tục làm em cười như thế.
Tôi thực sự yêu cái tên ấy lắm. Kk
Cũng đủ dài rồi đấy chứ. Viết xong lại muốn bỏ cả đêm nay để đọc lại chuyện luôn = ))). Kiểu như cảm xúc dâng trào. Đây thực sự là một bộ đam đáng đọc, một trong những bộ xuất sắc nhất tôi từng đọc.
Cám ơn em vẫn cười (Võng du chi ngã bất phối)
Chuyên mục: Góc truyện