Nợ em một đời hạnh phúc (Thời gian đẹp nhất là khi yêu em) – Phỉ Ngã Tư Tồn
Contents
Nợ em một đời hạnh phúc (Thời gian đẹp nhất là khi yêu em) – Phỉ Ngã Tư Tồn
Cuối tuần, Sài Gòn mưa, và tôi đọc hết 2 tập của truyện này trong trạng thái bị đau mắt.
Nói thế nào mới đúng tâm trạng của tôi khi đọc truyện này xong nhỉ? Có lẽ là hơi thất vọng.
Để tôi nói qua một chút về nội dung truyện nhé!
Đàm Tĩnh và Nhiếp Vũ Thịnh quen biết nhau từ lúc cô mới lên cấp 3 và anh là sinh viên năm nhất. Tình cảm của họ đến rất nhanh và cũng rất tự nhiên, thuần khiết. Cho đến khi những chuyện trong quá khứ được hé mở qua nhật ký của mẹ Đàm Tĩnh thì cô đã quyết tâm chấm dứt tình cảm giữa hai người bằng cách phủ nhận tình yêu ấy. Bảy năm sau họ gặp lại nhau, cô vẫn giữ trong lòng mối hận của thế hệ trước mà không thể sống thực tâm với tình cảm của mình, còn anh vẫn hận cô vì năm xưa cô đã tuyệt tình với anh như vậy. Nhưng chính họ và những người xung quanh đều biết rằng cả đời này họ chỉ có thể yêu một người duy nhất trong quá khứ ấy mà thôi. Đến lúc Nhiếp Vũ Thịnh thừa nhận tình yêu trong anh lớn hơn tất thảy thì cô vẫn còn sống trong nỗi ám ảnh về cái chết của cha mẹ, thế nên đến khi gần như mất anh hoàn toàn thì cô mới dám dũng cảm sống cho tình yêu của mình, từ bỏ tất cả để được ở bên anh.
Nhiếp Vũ Thịnh nói:
“Tất cả những hận thù trước kia, cũng chỉ bởi vì biết cô vẫn còn trên thế gian này, cho dù cách xa nhau đến hàng nghìn vạn dặm, cho dù cô đã biến mất trong biển người mênh mông, nhưng dù sao cô và anh vẫn cùng chung một khoảng không gian và thời gian, cho dù cô từ lâu đã trở thành một người xa lạ. Nhưng cô vẫn còn trên thế gian này, tất cả hận thù của anh, đến cuối cùng anh mới tuyệt vọng hiểu ra rằng, hóa ra chỉ vì cô không thể ở bên cạnh anh được nữa.”
“Khoảng cách xa nhất trên cõi đời này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ anh khắc cốt ghi tâm, trong mắt người kia, lại chỉ là một hạt cát đã bị quên lãng từ lâu.”
“Đợi hay không là chuyện của anh, yêu hay không cũng là chuyện của anh. Em không yêu anh nữa, năm đó vì sao em lại rời xa anh, hoặc trước nay thật sự em chưa từng yêu anh, cũng không sao cả, điều này không ảnh hưởng đến anh. Có điều em nói sai rồi, không phải anh đã từng yêu em, mà anh vẫn luôn yêu em, từ trước tới giờ, thậm chí cả sau này cũng thế.”
Tình cảm của anh dành cho Đàm Tình vẫn luôn như vậy, yêu cô như vậy, tuyệt vọng trong tình yêu ấy là như vậy mà vẫn không thể nào từ bỏ được.
Trước khi gặp lại cô sau những năm xa cách, anh vẫn mong muốn cô sống không được hạnh phúc, nhưng khi thực sự thấy cô sống chật vật thì anh lại sót thương vô cùng. Người con gái trước đây anh yêu thương, nâng niu như cô công chúa nhỏ mà giờ đây đã phải chịu những khó khăn trong cuộc sống mà trở thành tiều tụy như vậy. Nhiếp Vũ Thịnh những tưởng rằng khi thấy cô lâm vào hoàn cảnh như vậy thì anh sẽ cảm thấy thỏa mãn vì những gì anh đã phải trải qua khi không có cô ở bên, nhưng những thù hận vì tình yêu tan vỡ trước kia nhanh chóng được bỏ qua chỉ bởi anh nhận thấy sau thời gian xa cách ấy tình yêu của anh vẫn vẹn nguyên như vậy, anh không thể hận cô được.
Khi sự thật về thân thế của Tô Bình được tiết lộ, anh bất ngờ, rồi lại hy vọng cho tình yêu vô vọng của mình, rồi lại bị cô tạt cho một gáo nước lạnh. Từ 7 năm trước cho đến hiện tại anh chỉ hỏi cô một câu tại sao, tại sao năm đó anh rời bỏ anh? tại sao lại dấu anh sinh con? … và nhiều câu hỏi tại sao nữa, nhưng vẫn không được đáp lại. Anh không biết cô có yêu anh hay không, còn quan tâm đến anh hay không, chỉ cần anh yêu cô thôi, vẫn sẽ mãi là như vậy.
Đàm Tĩnh từ một cô gái ngây thơ chỉ biết chăm chỉ học và yêu Nhiếp Vũ Thịnh của những ngày quá khứ ấy đã không còn nữa, cơm áo gạo tiền, bệnh tật của Tô Bình đã khiến cô không thể giữ lại tự tôn của mình nữa. Cô nói những lời làm cô tự khinh bỉ bản thân, làm những việc mà cô chưa từng nghĩ là sẽ làm nhưng tất cả vì Bình Bình mà cô làm được tất cả, cũng một phần vì cô muốn giết chết hoàn toàn tình yêu vẫn luôn tồn tại trong cô.
Trong cuộc đời ảm đạm sau khi mẹ cô ra đi, Đàm Tĩnh chỉ còn sống vì Bình Bình của cô, thế nên cô đánh đổi tất cả để con cô có thể được sống cùng cô, nếu đã vào đường cùng thì tự tôn còn giữ để làm gì khi điều đó không thể giúp cô.
Còn yêu thương, còn nhung nhớ nhưng nỗi hận trong cô lớn hơn, cô hận cha của Nhiếp Vũ Thịnh đã đẩy cô đến cảnh mất cha mất mẹ, cô không thể cứ vậy mà bỏ qua chỉ để sống cho tình yêu của cô được. Thế nên anh gần cô là vậy, anh yêu cô là vậy nhưng Đàm Tĩnh không dám bước đến gần anh nữa.
Khi Nhiếp Vũ Thịnh tuyệt vọng nói với cô rằng “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi” thì cô đã đau lòng biết bao, nhưng khi đã biết sắp mất anh rồi thì cô chỉ có thể nói “Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời.” Hận thù đã kéo họ xa cách hết ngần ấy thời gian, cho đến khi Đàm Tĩnh bừng tỉnh lại thì chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Hình ảnh chờ đợi hạt đậu tương nảy mầm được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, như chờ đợi tình yêu quay trở lại của hai nhân vật chính vẫn diễn ra mòn mỏi như vậy qua chừng ấy thời gian vậy. Cho đến khi đã có hơn 20 đĩa đậu tương nảy mầm kể từ ngày Nhiếp Vũ Thịnh gặp nạn thì Đàm Tĩnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm vì anh đã trở về bên cô trọn vẹn.
Trong truyện này đan cài nhiều mối tình của nhiều nhân vật với hai nhân vật chính, nhưng không rối, mà đó chỉ giống như những cách thể hiện tình yêu khác nhau của mỗi người mà thôi, kể cả tình yêu đó là đơn phương hay song phương.
Tôi có đọc một số bình luận trên mạng, và cũng giống như phần đông mọi người thì tôi không thích nhân vật nữ chính trong truyện này, nhưng tôi cảm thấy tác giả đã xây dựng thế giới của các nhân vật là như vậy, nên họ chỉ có những lựa chọn như thế mà thôi. Tình yêu của Nhiếp Vũ Thịnh cũng giống như những nhân vật nam si tình khác trong ngôn tình, có chăng khác là tình yêu của anh khiến cho người đọc cảm thấy vô vọng, vậy nên nó cứ đau âm ỷ và kéo dài mãi.
Trên đây làm chia sẻ của tôi về tình yêu của hai nhân vật chính, giờ tôi sẽ trở lại chuyện ban đầu tôi đã nói, tại sao đọc truyện này tôi lại hơi thất vọng?
Đầu tiên, truyện viết buồn và nặng nề. Trước truyện này thì tôi chỉ đọc một truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn là
“Hải thượng phồn hoa“
nên tôi cũng không thể nói là truyện này tác giả viết như thế nào so với những truyện trước đây được. Tuy nhiên, buồn về chuyện tình cảm của hai nhân vật chính khi họ gần nhau như vậy mà lại không thể đến bên nhau sớm hơn là điều bình thường với những truyện có nội dung như thế này. Truyện nặng nề, hay có thể nói là bí bức. Tác giả xây dựng hai nhân vật chính trong những hoàn cảnh mà họ không thể có những lựa chọn khác. Ví như một Nhiếp Vũ Thịnh vốn là một con mọt sách, có tài thì tài thật nhưng mỗi người chỉ có một chuyên môn mà thôi, cũng không có ai toàn tài để ứng biến được vạn biến. Thế nên giữa cuộc sống đang bình lặng, tự nhiên giông bão kéo đến thì cũng chỉ có thể làm tốt nhất trọng phạm vi có thể mà thôi. Ví như Đàm Tĩnh sống trong một thế giới quá nhỏ bé, số người cô quen thân chỉ đếm trên đầu một bàn tay, thế nên gần như cô không có lựa chọn nào khác khi biến cố xảy ra. Vậy nên hai người vốn sống trong thế giới đơn giản bị đẩy vào những tình huống nhiều toan tính thì họ không thể thích ứng được hoàn toàn được. Nhiếp Vũ Thịnh chọn tin tưởng Thư Cầm, Đàm Tĩnh lựa chọn tin tưởng Thịnh Phương Đình mà không hề hay biết cả một tấm lưới rộng lớn quăng ra chỉ đợi họ đến.
Thứ hai, cách viết quyển một và quyển hai quá khác nhau làm tôi không thể bắt kịp được. Nếu như ở nửa đầu truyện thì mọi chuyện xoay quanh cuộc sống của hai nhân vật chính, với những lần gặp lại, rồi lại giày vò nhau, ngược tâm theo đúng kiểu những truyện khác, thì đến quyển hai mọi chuyện xoay quanh âm mưu của Thịnh Phương Đình. Nếu như nửa đầu cứ đều đều như vậy, thì đến nửa sau lại có quá nhiều việc xảy ra liên tiếp nhau, thực sự tôi cảm thấy đọc hơi mệt. Thịnh Phương Đình thực hiện kế hoạch của mình rất hoàn hảo và hoàn toàn như anh đã dự tính, tuy nhiên về mặt bất ngờ về thân thế hay toàn cục của kế hoạch này thì đối với bản thân tôi là không bất ngờ, nhưng những thông tin đưa ra có phần quá tải.
Thứ ba, cái kết vội. Thực sự đọc đến những dòng cuối cùng của truyện thì tôi thấy một kết cục như vậy là hợp lý, không ám ảnh cũng không day dứt. Nhưng nếu như 4/5 đầu truyện viết rất chi tiết và cẩn thận thì đến kết truyện tôi có cảm giác như đang chạy theo cùng tác giả vậy. Có lẽ một phần là do có quá nhiều thông tin, có quá nhiều sóng gió nổi lên ở cuối truyện mà tôi cảm thấy kết truyện ở đó là quá vội.
Cuối cùng để nói về truyện này, không khen hay chê mà đây chỉ là cảm giác tương đồng của hai trường hợp mà thôi. Sau khi đọc “Hải thượng phồn hoa” rồi đọc “Nợ em một đời hạnh phúc” tôi nhớ đến cảm giác lúc tôi đọc “Anh có thích nước Mỹ không” rồi sau đó lại đọc “Phù thế phù thành” vậy.
Chuyên mục: Góc truyện