Review: Không kịp nói yêu em – Little Princess: to travel is to live
Review: Không kịp nói yêu em
Một sự bất lợi là tôi xem phim Không kịp nói yêu em trước khi truyện được phát hành ở Việt Nam. Bái Lâm và Tịnh Uyển trong phim đóng quá tốt và kết thúc phim có hậu khiến bây giờ tôi chưa đủ can đảm để đọc truyện vì truyện kết thúc quá thảm thiết. Dạo này mong manh lắm, ko chịu được SE nên cứ bám vào kết thúc hai bạn quay lại được với nhau sau bao nhiêu biến cố và nước mắt.
Phim về thời dân quốc, Bái Lâm trong phim nôm na là 1 ông vua nhỏ đứng đầu 6 tỉnh. Lại câu chuyện về sự lựa chọn muôn thủa- giang sơn và mỹ nhân. Cá tính của BL trong phim rất đàn ông, biết mình muốn j và biết mình phải làm j để đạt được cái mình muốn, bằng chứng là BL đã giành được TU từ tay Kiến Chương ngay trong ngày cưới. BL lạnh lùng và đủ tàn nhẫn, đủ tố chất để làm một ông vua khi “tru di cửu tộc” toàn bộ gia đình chồng của chị gái, đường lối quân sự khá ổn. Nhưng bên cạnh đó BL cũng là một người yêu rất sâu đậm và tình cảm. Còn Tịnh Uyển, được đi du học về nên cô không yếu đuối và chỉ biết phụ thuộc vào người đàn ông của mình như những người đàn bà cùng thời. Cô vừa cứng rắn, vừa mềm mại, ở bên cạnh BL chia sẻ với anh từ những khó khăn tới những thành công, cô thấu hiểu được BL và cô cũng yêu BL hơn cả bản thân mình.
Được hứa hôn với KC, nhưng tình cảm của TU và KC như thanh mai trúc mã, êm đềm và phẳng lặng. TU là một người tình nghĩa, chính vì thế cô đã tìm tới BL để cầu xin anh thả KC ra. Nhưng cô ko ngờ tình yêu 3 năm ko đổi được 3 ngày, giống như Tiểu Muội yêu Kim Bổ đầu sau 3 ngày trong Thập diện mai phục, TU đã yêu BL trong quá trình nhờ anh cứu KC. Tôi thích chi tiết TU mặc chiếc áo mới may chạy theo xe BL chỉ để đưa cái đồng hồ và nói em chờ anh trở về. Vì yêu nên TU mới lao ra đỡ phát đạn cho BL một cách vô thức mà không kịp suy nghĩ. Và chính viên đạn đó đã đánh trúng vào tim của BL, khiến anh quyết định phải có bằng được cô.
Tôi thích chi tiết TU mặt buồn rười rượi khi lên tàu trở về quê để lấy KC vì cô vẫn ray dứt, ko nỡ vứt bỏ tc từ nhỏ, ko nỡ làm bố mẹ mất mặt. Khi lên tàu rồi vẫn cố vén rèm ra để nhìn BL một cái. Còn Bái Lâm, tôi thích ánh mắt buồn rười rượi, đầy giằng xé nửa muốn để TU đi, nửa muốn giữ TU lại, lặng lẽ và cô đơn ngoái nhìn con tàu đưa TU dần dần rời xa cho tới khi khuất bóng.
Nhưng cuối cùng TU cũng đã nghe theo lý lẽ của con tim. Trong ngày cưới của mình, nghe tin BL bị thất thủ, TU đã không thể thở được. Rốt cuộc cô cũng đã nhận ra cô yêu ai. Bỏ chạy trong ngày cưới, vượt qua bao nhiêu nguy hiểm đế ra chiến trường tìm BL. BL đã ngây ra, không tin vào mắt mình, một niềm vui sướng vỡ òa trên mặt khi nhìn thấy TU xuất hiện trước cổng doanh trại. Có lẽ đó là thời gian hạnh phúc nhất của họ. Tôi thích việc TU mặc quân phục ra chiến trường chăm sóc thương binh, cô dám làm mọi thứ vì BL, cô muốn chia sẽ khó khăn và cực khổ với anh mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc của những bà vợ tướng quân chỉ biết suốt ngày bài bạc, ăn chơi, nhảy múa.
Tôi thích chi tiết trong lúc chiến tranh như thế, BL vẫn lén lái xe đưa TU về tp ăn bánh ngọt, so sweet.
Tôi thích ánh mắt đau đớn của BL khi nhìn theo xe của TU khi BL nói sẽ đưa cô sang Pháp lánh nạn một thời gian, thực chất anh không có đủ dũng cảm để nói với TU việc anh phải lấy Cẩn Chi để cứu toàn bộ dân chúng. Là một ông vua, giang sơn và mỹ nhân thật khó lựa chọn, và dĩ nhiên bao h cũng phải nghĩ cho đại cục.
Tôi thích hình ảnh TU nhòe nhoẹt nước mắt khi phát hiện ra sự thật, vừa ôm cổ BL vừa nghẹn ngào và đau đớn ” Bái Lâm, anh sắp được làm cha rồi, còn em thì sắp được làm mẹ”. Những tưởng có con sẽ rất hạnh phúc nhưng nó lại xuất hiện vào đúng thời điểm ngang trái này, thử hỏi TU làm sao chịu được, BL làm sao có thể rời xa cô?
Tôi thích chi tiết BL ngã quỵ xuống thảm, hai tay bất lực rũ xuống khi bác sĩ thông báo TU sảy thai và ko bao h có thể có con được nữa. Vì giang sơn, anh bắt buộc phải làm cô đau khổ, anh đã gián tiếp làm mất đứa con của họ, anh cũng đau đớn và giằng xé như thế, ai có thể hiểu được, TU có thể tha thứ và thông cảm cho anh ko? Anh yêu tới mức phải hét lên và chạy như điên trên cánh đồng tuyết cho tới khi ngã gục xuống để giảm bớt sự đau đớn trong lòng vì anh biết anh phải để TU đi, anh phải đối mặt với cs không tình yêu với Cẩn Chi. Thậm chí anh ko dám cầm tay TU khi cô đang nằm trên giường bệnh, chỉ dám cầm tay cô vừa khóc vừa giãi bày.
Tôi buồn, rất buồn khi thấy BL si tình, chỉ vì một cô đào hát giống TU mà bất chấp mọi người, bất chấp Cẩn Chi và bố vợ hét toáng lên “Tịnh Uyển” và chạy thục mạng xuống dưới đường, hớt hải chạy khắp ngõ ngách tìm kiếm.
Tôi chảy nước mắt khi TU nhìn thấy BL qua tấm cửa ở nhà thợ may, nhìn thấy người chồng mà mình ngày đêm thương nhớ, yêu tới mức đã từng vứt bỏ gia đình, tự tôn và định kiến xã hội. TU ko dám gọi tên, cô chỉ biết thu mình vào mà khóc, giơ tay vẽ theo dáng hình anh qua khung cửa
Tôi thấy thương, thương cho tình yêu của họ khi BL bất ngờ gặp lại TU giữa đường phố xa lạ, ánh mắt vừa như không thể tin vào mắt mình, vừa đầy một sự thống khổ vừa tràn đầy yêu thương của BL và ánh mắt hờn dỗi quay đi của TU.
Tôi thích ánh mắt đầy sự vỡ vụn của Tín Chi khi TU nói “là yêu”
Tôi thích hành động cho TU uống thuốc mê để BL giao TU lại cho Tín Chi trước khi anh bước vào trận đánh cuối cùng, BL vẫn nói Anh yêu em mặc dù lúc đó TU chẳng còn biết j nữa. Nói chung phim này phải đổi lại thành Không kịp nói yêu anh thì đúng hơn, cả phim chả thấy bạn TU ủa ai nỉ phát nào với BL, còn BL thì nói suốt ngày :)).
Truyện kết thúc bằng việc TU bỏ đi Mỹ với Tín Chi. 8 năm sau sau, họ gặp lại nhau. BL vì ghen tuông và ích kỉ đã hại chết con của TU. TU quá đau đớn, ôm xác bé con tới trước mặt BL nói “Bái Lâm, em đã về rồi” và cô dùng khẩu súng BL đã tặng trước đây tự sát trước mặt BL. Trước khi chết cô còn đứt quãng không thể nói hết câu “Đô đô…là con…của…” để lại 1 BL suốt đời phải dằn vặt và ân hận, khổ sở.
Phim kết thúc khi 7 năm sau, TU tìm lại được BL. Lúc này anh mất trí nhớ, không còn gánh nặng giang sơn nữa, anh đã nhớ ra và hai người có thể an tâm mà yêu nhau, mà sống với nhau tới hết cuộc đời.
Phỉ Ngã Tư Tồn luôn làm tôn hao tốn nước mắt, nên thôi bao h tâm trạng cứng rắn trở lại sẽ đọc truyện, chứ h bị hình ảnh nam tính và đẹp trai của BL trong bộ quân phục bỏ bùa rồi, ko bỏ được haha
OST của phim cũng hay không thể chịu được, là 1 trong favourtie songs của mình. Ngày nào trên xe bus đi làm cũng tua đi tua lại.
Chuyên mục: Góc truyện