Góc truyện

Review: Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh – Little Princess: to travel is to live

Review: Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh

“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ…”

Cả mấy ngày nay câu này cứ vang ầm ầm lên trong óc. Một sự tiếc nuối và đau trong ngực. Tất cả sẽ đều cỏ thể cứu vãn, đều có thể quay lại từ đầu. Chỉ duy nhất cái chết là không thể làm lại :(. Anh có hiểu điều đó không Tôn Gia Ngộ?

Anh nghĩ chỉ bằng câu này trong tấm ảnh chụp Triệu Mai cười rạng rỡ đó, cô ấy sẽ thật sự bình an vui vẻ suốt cuộc đời còn lại của mình? Hay từ bây giờ về sau, cô ấy mãi mãi không bao giờ có thể mở lòng, là một trái táo mục nát? Cô ấy mới chỉ 28 tuổi thôi….

Ngày Triệu Mai đọc được tờ giấy kẹp trong xấp tiền, trên cùng là hai chữ: “Mai Mai”, sau đó là một khoảng trống trắng tinh, cuối cùng mới là dòng chữ xiêu vẹo: “Em hãy quên hết tất cả, tiếp tục theo đuổi ước mơ của em. Hãy tiến về phía trước, rồi sẽ có người yêu em hơn anh” thì anh đang làm gì?

Lúc chiếc Boeing lao vút lên bầu trời xanh lam đưa Triệu Mai rời khỏi Odessa, rời khỏi Ukraine là lúc anh lặng lẽ chống chọi với căn bệnh ung thư dạ dày không thể chữa khỏi , lặng lẽ viết câu nói nghe như trầm buồn thành thật mong Triệu Mai của anh bình an hạnh phúc nhưng thực tế lại là một mũi tên xuyên thẳng giết chết trái tim tuổi trẻ của cô ấy. Để rồi cả nửa đời sau, cuộc sống của Triệu Mai không còn bất cứ một âm thanh, một màu sắc nào nữa.

Tại sao anh không nói với cô biết sự thật, tại sao không dành 1 năm rưỡi còn lại để sống cùng Triệu Mai, để cô ấy hàng ngày chăm sóc, ở bên cạnh anh, để cùng anh chia sẻ nốt những ngày cuối đời đáng quý và mỏng manh đó. Để anh không phải đau khổ khi trước khi trút hơi thở cuối cùng, mới bàng hoàng xót xa thú nhận “Em út, nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy ở bên mình. Có phải lúc “lên đường”, tớ sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy?”. Để Triệu Mai không phải nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn thành trăm mảnh, phảng phất như cánh cửa của lãnh cung đóng sập, tất cả nỗi lòng đều hóa thành tro bụi. Để tình yêu vẻn vẹn 10 tháng đó, tình yêu cả anh và cô ấy đã đánh mất ở Odessa, cuối cùng trở thành suốt đời suốt kiếp.

Đáng nhẽ hai người đã có thêm 1.5 năm bên nhau, cùng cười, cùng khóc, cùng ăn, cùng đọc báo, cùng hạnh phúc. Nhưng làm sao để làm những điều đó một khi người đã chết? Làm sao để làm lại đây?

Anh chết thì dễ dàng lắm nhưng còn Triệu Mai thì sao? Đời người có bao nhiêu năm tháng thanh xuân để sống trong mòn mỏi và con tim, sự sống đều bị rút cạn đi như thế. Sống để làm gì khi chỉ còn là một cái xác không có phần hồn? T

Anh chưa bao giờ nói với Triệu Mai 3 chữ “anh yêu em” nhưng anh yêu cô hơn bản thân mình. Nếu không yêu như thế, vì sao anh lại báo cảnh sát ở đêm định mệnh đó khi anh biết báo cảnh sát là chính tự tay anh đẩy mình vào cái chết, nhưng anh không thể để bất cứ ai làm hại tới Triệu Mai. Anh biết mình sẽ bị lao tù, bị đánh đập, hành hạ, rồi anh sẽ chết đi, anh không có năng lực lo cho TM một cuộc sống hạnh phúc. Vì vậy anh cố tình đẩy cô ấy đi với ý nghĩ ngu xuẩn rằng thời gian sẽ khiến TM quên đi mọi kí ức, quên đi tình yêu, quên anh để tìm được một người khác xứng đáng hơn mình. Anh muốn cô thực hiện được ước mơ, được sang Áo học, được trưởng thành và được công nhận. Rồi cũng sẽ có người khác yêu cô như anh yêu.

Nhưng anh đã lầm to

Tôi rất ghét anh, Tôn Gia Ngộ. Vì anh quá cố chấp. Anh nghĩ rằng việc anh để lại cho Triệu Mai một khoản tiền lớn để có thể đảm bảo cuộc sống cho cô ấy, để cô ấy hiểu nhầm và tuyệt vọng anh thật sự buông tay khi phát hiện ra bệnh của mình, để tự huyễn hoặc mình làm thế sẽ tốt nhất cho cô ấy, sẽ không để cô ấy còn vướng bận gì. Nhưng anh lại không hề biết rằng, con gái không cần sự cao thượng, sự hi sinh đó. Cái cô ấy cần là ở bên cạnh, chia sẻ với người đàn ông của mình từng giây phút, dù là đắng cay, dù là bệnh tật, hay dù là hạnh phúc. Gì cũng được, miễn là được ở bên nhau.

Giá như anh đừng suy nghĩ ích kỉ, tự cho mình là đúng như thế. Thì giây phút cuối cùng trước khi anh chết, TM sẽ nắm tay anh, anh biết luôn có một người yêu thương. cô bé của anh đang ở bên cạnh anh. Anh sẽ ra đi thanh thản và Triệu Mai của anh cũng sẽ thanh thản sống nốt quãng đời còn lại.

Giá như anh đừng điên rồ như thế, thì những ngày tháng cuối đời bị giày vò vì bệnh tật, lại chỉ được nhìn bóng hình mình yêu thương tới đau đớn qua tấm ảnh vô tri vô giác thì anh sẽ được nhìn thấy người con gái của anh, nghe cô ấy nói, nghe cô ấy đánh đàn, để cô ấy nắm chặt bàn tay mà anh đã từng dùng tiếng Nga để khen đẹp, để không phải ra đi trong cô độc.

Giá như Triệu Mai  không dùng tên tiếng anh là MAY thay cho MEI thì cô đã không phải chết lặng, như bị sét đánh khi anh chết được 5 tháng, cô mới bàng hoàng phát hiện ra.

Giá như cứ để Triệu Mai nghĩ anh vẫn còn sống, anh đã quên cô, có người đàn bà khác thì có lẽ nỗi đau sẽ dần nhạt nhòa. Nhưng khi cô đã biết, vết thương kia như bị đâm hàng nghìn lần nữa cho rách toạc ra thì bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu hối hận, ray rứt, thương tâm, khoắc khoải sẽ không còn đeo bám và ám ảnh cô suốt cả một đời?

Nhưng cuộc đời có bao nhiêu chữ Giá như, có giá như thì đã chẳng có bi kịch

Tôi chỉ mất 5 tiếng để đọc xong truyện này, nhưng tôi mất 5 ngày để thoát khỏi ngơ ngẩn thương tâm. Tôi đã òa khóc khi đọc chương cuối, tất cả nỗi đau của TM tôi dường như cảm nhận được hết, cả hình ảnh tuyệt vọng trước khi chết của TGN tôi cũng thấy nó quá thật, nó như những gì đang xảy ra xung quanh tôi vậy.

Hóa ra yêu một người, có thể thuận trời, thuận người nhưng không thể thuận theo bản thân.

Mùa đông ở nước Áo cũng có tuyết, nhưng Triệu Mai không bao giờ gặp một trận bão tuyết lớn như ở núi Carpathians năm đó.

Cô ấy cũng không bao giờ gặp một người, yêu cô ấy như sinh mệnh của bản thân giống anh.

Bà bói Digan từng nói với TM: Thân thể của cô ở một đằng, linh hồn ở một nẻo. Cô bị thần xua đuổi nên mãi mãi lưu lạc không ngừng nghỉ.

Hóa ra tất cả đã được định trước.

Cô ấy chấp nhận số phận, chấp nhận là “một trái táo thối rữa”, dù sống thế nào, cũng đều là một đời.

11/08/201212/08/2012

Little Princess

Review truyện

Chuyên mục: Góc truyện

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button